Đã rất lâu rồi cô chưa gặp được anh, cô đem gạo kéo vào, kéo vào một góc trong thang máy, đỡ mất công một lát cản đường người khác đi vào thang máy.
Rất nhanh đã tới lầu 5, cơ hồ nháy mắt đã tới.
Đinh một tiếng, thang máy dừng lại, cửa mở ra, Phương Tử Thư lôi kéo gạo liền đi, chính là cảm giác mặt cô đều đang đỏ bừng, ai, thật là mất mặt quá đi, còn đang ở trước mặt anh, kết quả tay cô đang kéo gạo đột nhiên nhẹ bẫng, gạo trên mặt đất cũng không cánh mà bay.
Di…… Cô ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy trong tay người đàn ông kia đang xách theo gạo của cô bước ra thang máy.
Anh đang…… Giúp cô sao?
Cô sửng sốt một hồi, vội vàng chạy ra thang máng, chạy chậm đi theo phía sau anh.
“Căn nào?”
Lần đầu tiên Phương Tử Thư nghe được giọng anh, giọng nam nặng nề, có chút từ tính quạnh quẽ, người lớn lên soái, cũng cao ráo, thanh âm càng dễ nghe, trời cao tuyệt đối ưu đãi người đàn ông này.
“Căn hộ số mấy?” Người đàn ông lại là hỏi một lần nữa, trong thanh âm mặt tuy rằng nghe không ra anh đang khó chịu, nhưng mà giữa mày ninh chặt lại làm cô có cảm giác anh đang mất kiên nhẫn.
Phương Tử Thư mới hoãn thần, “Căn hộ đầu tiên bên tay phải,” cô cúi đầu, cũng không dám liếc anh nhiều một cái.
Cửa mở ra, người đàn ông dẫn theo gạo lập tức đi vào trong phòng bếp, có thể là bởi vì mỗi một hộ đều có cách cục giống nhau, cho nên người đàn ông thực dễ dàng biết phòng bếp ở nơi nào.
“À này, cảm ơn anh……” Phương Tử Thư nhỏ giọng nói lời cảm tạ, một đôi tay cũng là giảo tới giảo đi, có chút không bình tĩnh.
“Không cần cảm ơn.” người đàn ông nói xong, cũng không quay đầu lại rời đi nơi này, mà bóng dáng anh trực tiếp biến mất ở cửa thang lầu, anh đi thang bộ lên lầu, chỉ có một tầng, cũng xác thật là không cần lại đi thang máy.
Phương Tử Thư ngốc ngốc nâng lên mặt, liền như vậy nhìn chằm chằm chính mình gia trần nhà, anh liền ở cô trên lầu, không biết hiện tại làm cái gì.
Mà cô thậm chí cũng không biết tên của anh gọi là gì, nam thần của cô a.
Cô than một tiếng, đi vào trong phòng bếp, đem gạo cất, mà trong phòng bếp, đã có 3 túi gạo lớn, nhiêu đây chắc cũng đủ rồi, chỉ có một mình cô ăn, ăn không hết đi, chính là cuối cùng cô lại là nghĩ đến cái gì, cắn môi một chút, ngày mai lại đi mua một túi.
Nếu một người ăn, cô có thể ăn thật lâu,
Chính là, phải ăn trong bao lâu mới được đây, một tháng hay là hai tháng, nếu là thời gian rất lâu thì sao đây.
Cô xem qua một bộ phim, trên phim nói nội dung liên quan tới tận thế, vài người trống trong một tầng hầm, không biết ngây người nhiều ít thời gian, nửa năm, hay là một năm, hay là mấy năm.
Mà sinh hoạt như vậy, Phương Tử Thư xác thật là không dám tưởng tượng.
Cho nên, cô vẫn chuẩn bị nhiều một ít mới được, vì tận thế không biết có đến hay không, cũng vì làm trái tim thỉnh thoảng đang nói cho cô phải làm như vậy thì mới an tâm được.
“Tử Thư, cháu lại là đi mua đồ nữa à” ”Bà lão Vương nhà hàng xóm vừa thấy Phương Tử Thư xách bao lớn bao nhỏ, cười hỏi cô, “Sao gần đây cháu mua nhiều đồ đến thế, mỗi ngày bao lớn bao nhỏ mà ôm về nhà.”
Phương Tử Thư ngượng ngùng nói. “Cháu xem dụ báo thời tiết nói, tháng sau sẽ có mưa to, cháu sợ đến lúc đó trời mưa lớn đường bị ngập, không dễ đi mua đồ, Vương nãi nãi, nếu không bà cũng tích trữ một ít đi, bà cùng Vương gia gia, hai người tuổi đều lớn, thừa dịp thời tiết tốt, nhiều tích trữ một ít, đỡ mất công đến lúc đó còn muốn dầm mưa đi ra ngoài mua đồ, nói nữa, gạo để lâu cũng không bị hư mà, mua nhiều ít đều có thể ăn hết.”
“Có chuyện này nữa à?” Vương nãi nãi kéo kính viễn thị xuống, “Cũng phải ha, hai vợ chồng già ông bà cũng phải đi ra ngoài mua vài thứ tích trữ mới được, mặc kệ có mưa hay không, trong nhà dù sao cũng phải chuẩn bị, ông bà già rồi, không thể so người trẻ tuổi.”
Nói, bà vốn dĩ định đi ra ngoài, kết quả lại là quay trở về, nghĩ đến là cùng bạn già thương lượng, cùng đi ra ngoài mua đồ đi.
Phương Tử Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô không dám nói chuyện tận thế gì cả, nói như vậy. Chắc là họ có thể lý giải một ít đi, còn chưa đến một tháng nữa là đến ngày 18 tháng 7, cô cho rằng thời gian càng gần cô sẽ càng khẩn trương, nhưng ngược lại, thời gian càng gần, cô càng thả lỏng, đồng thời, cũng càng là bất an.