Tận Thế Tử Thư

Chương 2: Nam thần quá cao

Được rồi, hơi bị lạc đề, kể về cô đi, chiều cao 1m58, dù mang giày đế bằng, cũng chỉ miễn cưỡng lên được 1m60.

Ở đất nước này, chiều cao như vậy cũng không xem như quá lùn, người so cô lùn còn có cả đống người

Hơn nữa nhìn chung toàn bộ thành phố A, chiều cao đều phổ biến thấp hơn cả nước, cô nên may mắn chính mình sống ở thành phố này, ít nhất khi cô ở lên phố, cũng không có áp lực quá lớn, sẽ không giống chú lùn đi giữa một đống người khổng lồ.

Cô sờ sờ cánh tay mình, gần đây hình như gầy đi một ít, đương nhiên, cô không có cố tình giảm béo, chỉ là bởi vì gần đây đi làm bận quá, cho nên không có ăn cơm đầy đủ, nhưng cũng là đúng với câu nói, một người ăn no, cả nhà không đói bụng, cô cười khổ một tiếng, ân, chính mình ăn no là đủ rồi.

Cô đi nhà bếp nấu ít cháo, chính mình ăn, tùy tiện nấu một chút là được, còn có bánh bao mua hồi tối qua, hâm nóng lên là có thể ăn, vậy là giải quyết xong bữa sáng.

Đương nhiên, cô còn phải tự chuẩn bị cho mình một ít cơm trưa.

Tuy rằng nói công ty có nhà ăn, bất quá a, hiện tại trình độ sinh hoạt của mọi người sinh, quá cao.

Cô cảm giác chính mình đều là có chút theo không kịp thời đại, một bữa cơm muốn ăn ngon, không xài mười mấy đồng tiền thật đúng là không được, càng không cần nói tới, muốn ăn mấy món có thịt, vậy thì phải tốn thêm hai ba mươi đồng.

Vẫn là cơm nhà tự làm tốt hơn, vừa sạch sẽ lại tiện nghi, còn có thể ăn no, cũng có thể ăn ngon.

Cháo thực mau liền chín, cô đem cháo bưng tới ban công, một tay cầm bánh bao, một bên húp cháo, cắn một ngụm bánh bao, uống một ngụm cháo, trong bánh bao có miến và rau hẹ, còn có thể tiết kiệm được một món ăn kèm.

7 giờ người đàn ông kia đã trở lại, hắn là đi bộ về, đồ thể dục trên người hơi ướt.

Ân, anh ấy lớn lên tuy không phải loại rất đẹp trai, nhưng cũng ưa nhìn, đôi mắt hai mí và lông mi thon dài, cô rất thích đôi mắt ấy, không phải trong sách hay nhắc tới đôi mắt phượng hẹp dài hay sao, cô cảm thấy, đôi mắt anh ấy khá giống. Mũi anh ấy khá cao, cằm hơi góc cạnh, hợp thành một khuôn mặt hết sức đông cứng cùng nghiêm túc, cô rất ít khi thấy anh ấy cười, anh ấy cũng cơ hồ đều không thế nào cười.

Cô cũng không biết thích người ta từ bao giờ, hình như là lúc anh ấy mới vừa chuyển nhà tới đây. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy dọn tới đây, trái tim cô điên cuồng loạn nhịp. cô không biết đây có gọi là nhất kiến chung tình hay không. Bất quá, đều qua một năm, cô vẫn còn chung tình với anh ấy, cô thích gương mặ ưa nhìn của anh ấy, thích động tác lau mồ hôi khi chạy bộ của anh ấy, cũng thích mùi đàn ông trên người anh ấy, hoàn toàn khác với cô.

Còn mùi đàn ông là cái gì à, Phương Tử Thư kỳ thật nói không nên lời, chỉ là cảm giác người nọ giơ tay nhấc chân, sẽ có cảm giác cơ bắp căng chặt co dãn, đương nhiên, cũng rất có mị lực, mùi đàn ông trên người anh ấy, không phải mùi mồ hôi thúi hoắc, cũng không phải mùi thuốc lá. Cô và anh ấy từng đi chung thang máy, cô ngửi được qua mùi hương trên người anh ấy, hình như là mùi nước cạo râu, còn có mùi sữa tắm, là một mùi hương nhàn nhạt thoảng qua.

Bình thường mà nói, điều kiện anh ấy cũng không kém, nhưng vẫn không thấy anh ấy mang phụ nữ trở về qua, chắc là còn độc thân.

Còn chuyện cô và anh ấy có thể phát sinh cái gì hay không, cô cười cười.

Cô không có nghĩ tới, bởi vì quá không thực tế.