Quỷ Thê Gả Tới

Chương 10: Hôn rồi

Kỳ thật Hình Hàn cũng không nhìn thấy Lăng Dĩ Nhiên, chỉ là có cảm giác bên cạnh nhân viên phục vụ hình như có thứ gì đó khiến cho không gian xung quanh nhân viên phục vụ có một tia vặn vẹo, nhưng cũng có thể là do ánh đèn trong phòng khá tối khiến cho mắt sinh ra ảo giác.

"A Hàn, cậu đang nhìn cái gì vậy?" La Dương Việt ghé vào tai anh trêu ghẹo: "Không phải cậu là coi trọng nhân viên phục vụ nơi này đấy chứ?"

Hình Hàn nhướng mày: "Tôi cũng không hoa tâm như Quân Trọng, thấy một người liền yêu một người."

Thường Quân Trọng ngồi ở bên đối diện cầm cốc nhét rượu vào tay Hình Hàn nói: "Này này, các cậu nói chuyện phiếm thì nói một mình đi, đừng có mà kéo tôi vào. "

Những người xung quanh cũng hét lên: "A Hàn mau tự phạt mình một ly trước đi, uống xong rồi muốn nói gì thì nói."

Hình Hàn sảng khoái uống một hơi cạn sạch.

Lăng Dĩ Nhiên thấy anh rời ánh mắt đi chỗ khác, vẫn không yên lòng, đi qua vẫy vẫy tay trước mặt Hình Hàn, thấy đối phương vẫn không có phản ứng, lại khom lưng đối mặt với Hình Hàn: "Anh thực sự không nhìn thấy tôi phải không? "

Thi Dịch từ phía sau đi tới đẩy cậu một cái: "Này, cậu đang làm gì thế?"

Vốn dĩ mặt Lăng Dĩ Nhiên và Hình Hàn cách nhau rất gần, bị Thi Dịch đẩy như vậy khiến người cậu bị nghiêng về phía trước, miệng dán lên đôi môi đối phương.

Lăng Dĩ Nhiên lập tức trợn to hai mắt, cả người hoàn toàn choáng váng.

Hình Hàn cũng thoáng sửng sốt, cảm giác giống như có thứ gì đó lành lạnh mềm mại vừa chạm vào môi anh. Thậm chí trong nháy mắt, anh giống như nhìn thấy một đôi mắt kinh ngạc, có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ, có chút giống như...

Anh nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên nhớ tới Lăng Dĩ Nhiên.

Đúng rồi, đôi mắt đó cùng Lăng Dĩ Nhiên giống nhau như đúc, giống như không bị nhiễm khói bụi trần gian, trong veo sạch sẽ và xinh đẹp.

Kỳ quái chính là làm sao tự nhiên anh lại nhìn thấy đôi mắt Lăng Dĩ Nhiên, chẳng lẽ là do anh uống rượu mà sinh ra ảo giác? Hơn nữa, hai người mới gặp qua hai lần, làm sao có thể đột nhiên trong đầu lại nhớ tới Lăng Dĩ Nhiên?

Bất quá ấn tượng của anh đối với Lăng Dĩ Nhiên quả thật rất sâu sắc, lần đầu tiên gặp mặt thì cậu liền "chết" ở trước mặt anh, lần thứ hai gọi điện thoại giả thần giả quỷ dọa anh, không muốn ấn tượng cũng khó.

La Dương Việt thấy Hình Hàn ngẩn người, giơ tay khoác lên vai anh: "Tiểu tử, cậu đang ngẩn người cái gì vậy? Anh em huynh đệ chúng tôi đều tới đây bồi cậu, cậu còn có thời gian ngẩn người? Có phải là chúng tôi chiêu đãi không đủ nhiệt tình nên cậu không hứng thú?"

Thường Quân Trọng cười nói: "Tôi thấy cậu ta đang nghĩ về tiểu tình nhân nào đó thì có."

Hình Hàn cười cười buông cốc rượu đã uống hết xuống, không trả lời bọn họ.

Hành động này của anh trong mắt La Dương Việt chính là ngầm thừa nhận: "Không thể nào, cậu thật sự đang nghĩ đến tiểu tình nhân?"

Hình Hàn nói: "Nếu tôi có tiểu tình nhân thì tôi đã sớm mang đến cho các cậu gặp mặt rồi."

Có người cười nói: "A Hàn chính là một tên cuồng công việc, người tình bé nhỏ của cậu ta là công việc thì có."

Những người khác cũng cười rộ lên.

Ngay khi bọn họ đang vui vẻ trêu ghẹo Hình Hàn, Lăng Dĩ Nhiên đen mặt quay đầu trừng mắt nhìn Thi Dịch: "Tên khốn nhà cậu, cậu đẩy tôi làm cái gì?"

"Cũng không phải là hôn nhau, cậu khẩn trương cái gì?" Thi Dịch chỉ nhìn thấy hai người bọn họ mặt đối mặt, không nhìn thấy môi hai người đã chạm nhau, hơn nữa hai người các cậu là quỷ sai, coi như có đυ.ng phải thì cũng sẽ xuyên qua thân thể đối phương. Chuyện như vậy đối với bọn họ mà nói chính là chuyện thường ngày, nhất là ở nơi đông người, căn bản không tránh khỏi việc bị người sống đi qua thân thể bọn họ.

Lăng Dĩ Nhiên: "..."

Vừa rồi cậu không chỉ không xuyên qua thân thể đối phương, mà còn hôn lên miệng đối phương, cảm nhận được hơi ấm của đối phương. Đáng tức giận hơn nữa đây chính là nụ hôn đầu của cậu đấy, vậy mà lại diễn ra trong tình huống đối phương không hề hay biết.

Nhưng những chuyện này cậu lại không thể nói với Thi Dịch.

Lăng Dĩ Nhiên buồn bực sờ sờ môi mình thầm nghĩ, sao có thể hôn rồi?