Nghĩ lại cũng đúng.
Dù sao những thứ như vậy cũng là đồ có thể mong mà không thể cầu.
Mấy hôm trước anh gặp vận cứt chó nên nhìn thấy, nhưng muốn gặp lại lần thứ hai, sao có thể may mắn như vậy được?
Hay là, kêu đám Sơn Hổ đi hỏi thăm xem rốt cuộc là ai đã mua? Cố Kim Thủy vừa nghĩ, vừa xách con vịt quay đã gói trở lại khu tập thể.
Còn chưa đi đến khu tập thể, anh đã nghe thấy giọng nói the thé đắc ý của Hoàng Hỉ Vinh: "Mấy bà nhìn đi, nhìn chiếc nhẫn vàng mà con trai mua cho tôi này, thứ nhỏ xíu như vậy mà gần một trăm đồng đấy!"
"Thím Hoàng, Kiến Thiết nhà thím phát tài rồi à?" Khuôn mặt mấy bà thím vây quanh Hoàng Hỉ Vinh đều lộ ra vẻ ghen tị.
Còn có người muốn sờ chiếc nhẫn trên tay Hoàng Hỉ Vinh, lại bị Hoàng Hỉ Vinh hất tay ra, bà ta cực kỳ đắc ý hất đầu: "Cũng không phải là phát tài, chẳng qua Kiến Thiết nhà tôi có bản lĩnh, đi dạo Phan Gia Viên một vòng, nhìn thấy một món đồ cổ, vừa hay nhà Cục trưởng thích sưu tầm mấy thứ này, vậy nên đã bỏ ra rất nhiều tiền mua lại từ Kiến Thiết, mua qua bán lại như vậy, mấy bà đoán xem có thể kiếm được bao nhiêu."
Cố Kim Thủy vốn định về thẳng nhà, tránh bị mấy bà thím này vây quanh, nếu để bọn họ nhìn thấy anh mang vịt quay về nhà, móc mỉa không nói, lại còn xúi giục cháu trai cháu gái đến xin xương vịt về hầm canh.
Xương vịt không đáng giá bao nhiêu, nhưng mang về hầm canh lại bỏ thêm chút củ cải, cải thảo cũng đã ra một món ăn.
Chẳng qua khi nghe thấy ba chữ "Phan Gia Viên", Cố Kim Thủy liền dừng bước, anh quay đầu nhìn Hoàng Hỉ Vinh mặt mày xuân phong đắc ý: "Thím Hoàng, Kiến Thiết còn biết nhìn đồ cổ à?"
Hoàng Hỉ Vinh thấy anh, động tác vung tay cứng đờ, trên mặt thoáng qua tia chột dạ.
Tống Kiến Thiết ra ngoài xách nước ở sân sau, nhìn thấy Cố Kim Thủy dường như đang dò hỏi, vội vàng đặt thùng nước xuống, đi tới: "Kim Thủy, mẹ tôi nói tầm phào thôi, mẹ, Đại Bảo đang khóc, mẹ về nhà nhanh đi."
Hắn ta vừa nói vừa kéo Hoàng Hỉ Vinh vào trong nhà.
“Ấy, đừng đi, Kiến Thiết nói đi, có phải cậu kiếm được nhiều tiền lắm đúng không?” Mấy bác gái không vui.
“Đúng vậy, Kiến Thiết, cậu mua chiếc nhẫn này chắc cũng kiếm được vài trăm rồi nhỉ.”
Góa phụ họ An ghen tị đến đỏ mắt: “Hiện tại nhà nước cho phép chúng ta mua bán đồ cổ sao? Đừng để bị người ta báo cáo, sau này lại đi lao động cải tạo.”
"Tôi..."
Hoàng Hỉ Vinh nghe thấy An quả phụ nói thế, sắc mặt lập tức đen sì, giơ tay lên định cho goá phụ họ An một bạt tai.
Tống Kiến Thiết làm sao dám để mẹ mình làm to chuyện, vừa kéo vừa lôi người vào nhà, xoay người liền đóng sầm cửa lại, ngăn lại những ánh mắt thăm dò bên ngoài.
"Con trai, con kéo mẹ vào đây làm gì?"
Hoàng Hỉ Vinh tức đến mức mặt mày đỏ bừng, xắn tay áo lên nói: "Con để mẹ ra ngoài đi, mẹ phải dạy dỗ mụ già goá phụ họ An đó cho ra trò, trước đây nói em gái con, bây giờ lại nói con, không đánh cho ả ta một trận ra trò, ả không biết mẹ con lợi hại thế nào đâu."
"Mẹ!"
Tống Kiến Thiết giậm chân sốt ruột, hắn ta nhìn qua khe cửa sổ, thấy Cố Kim Thủy vào nhà mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi quay đầu lại, hắn ta cũng không vui vẻ gì: "Không phải con đã dặn mẹ không được nói cho người ngoài biết chúng ta kiếm tiền bằng cách nào rồi sao?"
Tống Kiến Thiết kiếm được số tiền này không quang minh chính đại, vậy nên cũng không dám để cho người khác biết.
Huống hồ hắn ta còn mong dựa vào chiêu này để kiếm tiền lâu dài.
Lần này hắn ta thực sự kiếm được không ít tiền, cộng cả bức tượng trúc, ngọc Huyết Thấm, bán lại một lần cũng kiếm được ba bốn trăm đồng, số tiền này tương đương với tiền lương cả năm của hắn ta.
Nếu không Tống Kiến Thiết cũng không nỡ bỏ ra hơn một trăm đồng để mua cho mẹ mình một chiếc nhẫn vàng.
Trên mặt Hoàng Hỉ Vinh lộ ra vẻ chột dạ.
"Không phải mẹ chỉ lỡ miệng nói thôi sao? Sau này mẹ tuyệt đối sẽ không nói nữa, con cứ yên tâm đi."
Lâm Liên Hoa nói: "Mẹ, con thấy không chỉ không thể nói ra chuyện chúng ta mua bán đồ cổ, mà chuyện chúng ta kiếm được tiền cũng đừng nói ra ngoài, tài không lộ liễu."
Tống Kiến Thiết tán thưởng nhìn Lâm Liên Hoa: "Liên Hoa nói đúng, khu tập thể này người đông, miệng lưỡi lại phức tạp, nếu có người tiết lộ chuyện chúng ta kiếm tiền ra ngoài, dẫn dụ kẻ trộm đến thì sao? Con thấy cũng phải cất chiếc nhẫn vàng của mẹ đi thôi."
"Hả, nhẫn cũng phải cất đi sao?!"