"Ba, con có chuyện muốn nói với ba."
Vì chuyện Lâm Liên Hoa bị mất tiền lương, gần đây Tống Triều Hoa bị mắng mấy trận, giọng nói cũng run rẩy.
Tống Kiến Thiết đang ngồi đọc sách trên giường, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô ta một cái: "Lại có chuyện gì à?"
"Đừng có giống lần trước, chỉ nói toàn mấy chuyện không đâu." Gương mặt gầy gò của Hoàng Hỉ Vinh hiện lên vẻ khắc nghiệt, đứa cháu trai mập mạp trong lòng khóc một tiếng, bà ta vội vàng đi dỗ dành.
"Mẹ, mẹ đừng la Tiểu Hoa nữa, mấy chuyện Tiểu Hoa nói đều đúng cả, chẳng qua không biết tại sao lại đi chệch hướng thôi."
Tống Kiến Thiết tháo kính xuống, trách mẹ mình một câu không nặng không nhẹ.
Nhưng gương mặt của Tống Triều Hoa lập tức hiện lên vẻ cảm động.
Tống Triều Hoa càng thêm kiên định mình đang làm đúng.
Nếu không phải cô ta tiết lộ những chuyện ở kiếp trước, sao ba có thể đối xử với cô ta tốt như vậy chứ?
"Ba, tối qua con lại nằm mơ, mơ thấy nhà mẹ đẻ vợ chú Kim Thủy giấu mấy thứ có giá trị."
Tống Triều Hoa lấy hết can đảm nói: "Hình như bên trong có, có vàng."
"Có vàng? Thật sao?!" Hoàng Hỉ Vinh suýt nữa hét lên.
Tuy mặt mày Tống Kiến Thiết hớn hở, nhưng hắn ta vẫn tương đối bình tĩnh: "Con có biết đồ giấu ở đâu không?"
Tống Triều Hoa lắc đầu.
Hoàng Hỉ Vinh lập tức sa sầm mặt mày, bĩu môi.
"Không biết chỗ, vậy thì tìm làm sao?"
Tống Kiến Thiết liếc bà ta một cái, cúi người xuống, hiếm khi nói giọng dịu dàng: "Tiểu Hoa, con nhớ kỹ lại đi, trong mơ chắc chắn có manh mối, đúng không?"
Tống Triều Hoa được yêu thương mà lo sợ.
Cô ta cố gắng suy nghĩ một chút, nói: "Ba, con nhớ không ra, nhưng con đoán ba của Lương Lượng chắc chắn biết."
"Lương Nhân Nghĩa?"
Tống Kiến Thiết sờ cằm, như có điều suy nghĩ.
Hắn ta và Lương Nhân Nghĩa không thân thiết, nhưng lúc giao thư, thỉnh thoảng hắn ta cũng sẽ nhìn thấy gia đình Lương Nhân Nghĩa gọi món cá lóc kho tộ, gà hầm nấm ở nhà hàng quốc doanh, cũng từng thấy cả gia đình này đi ăn vịt quay Toàn Tụ Đức.
Vì vậy, Tống Kiến Thiết rất rõ ràng, gia đình Lương Nhân Nghĩa chắc chắn có chút tích góp.
Tống Triều Hoa vừa nhắc tới, Tống Kiến Thiết liền nhớ ra, chẳng lẽ tích góp của Lương Nhân Nghĩa là từ nhà cũ nhà họ Lương sao?
"Con trai, chúng ta không thể bỏ qua một khoản tiền lớn như vậy được."
Hoàng Hỉ Vinh sốt ruột nói: "Nếu nhà chúng ta có tiền, cũng có thể lo lót cho con thăng tiến lên một chút."
"Mẹ, con tự có chừng mực."
Tống Kiến Thiết đáp qua loa.
Hắn ta quay đầu, lấy một hạt đậu phộng trên bàn đưa cho Tống Triều Hoa: "Tiểu Hoa, con làm tốt lắm, nếu sau này còn mơ thấy giấc mơ tiên tri, nhất định phải nói cho ba biết trước đấy."
Tống Triều Hoa gật đầu như gà mổ thóc.
Cả người cô ta liền hưng phấn không thôi.
...
"Nào, ăn sủi cảo đi, đừng suy nghĩ nữa."
Hà Xuân Liên múc sủi cảo ra, rót giấm chua, ra hiệu cho Cố Ngân Tinh đóng cửa, nói với Lương Dĩnh.
Lương Dĩnh lắc đầu, cho con gái bú xong, nói: "Con, con không ngờ bọn họ lại là người như vậy."
Dù sao anh ta cũng là người thân cuối cùng của Lương Dĩnh, từ khi cha Lương mất, Lương Nhân Nghĩa đã chăm sóc cô ấy một thời gian, không phải Lương Dĩnh không biết Lương Nhân Nghĩa thích chiếm tiện nghi, nhưng cô ấy nghĩ gia đình Lương Nhân Nghĩa không giàu có, lại là họ hàng nhà mình, mắt nhắm mắt mở vài chuyện cũng được thôi.
Chẳng qua không ngờ, Lương Nhân Nghĩa lại không đàng hoàng đến như vậy.
"Nói thật, thứ em tò mò nhất là bọn họ lấy tiền ở đâu để ra ngoài quán ăn."
Cố Ngân Tinh nhìn một bàn đồ ăn ngon đã không nhịn được từ lâu, cô ấy vội vàng ăn một cái sủi cảo, mùi vị của chiếc sủi cảo nhân cải thảo thịt heo này thật sự rất tuyệt vời, cải thảo tươi ngon, thịt heo lại thơm ngọt.
"Em hỏi mấy chuyện này làm gì." Cố Kim Thủy thấy vợ buồn bã, trừng mắt nhìn đứa em gái không biết nhìn sắc mặt một cái: "Liên quan gì đến nhà chúng ta đâu chứ."
Cố Ưu Tư ợ hơi sữa.
Nghe thấy câu này, cô lại không nhịn được.
"Đúng là có liên quan đến nhà chúng ta đấy, tiền chú ta kiếm chính là tiền tuyệt hậu."
"Lúc ông ngoại sắp mất, mẹ không có ở nhà, chỉ có tên sói mắt trắng kia ở cạnh ông ngoại, ông ngoại để lại di sản cho mẹ, kết quả tên sói mắt trắng kia nuốt hết, còn nói là Hồng Vệ Binh lục soát nhà nên tịch thu hết rồi."
"Hôm nay Lương Nhân Nghĩa đến nhà, chủ yếu là để dò la xem số di sản còn lại mà ông ngoại để lại đang ở đâu."
Bịch.
Bình sữa trong tay Lương Dĩnh rơi xuống đất.
Cả người cô ấy tràn đầy vẻ hoang mang.