Hôm sau, Lương Dĩnh đến nhà máy liền nghe tin Bạch Tiểu Yến bị khiển trách nặng nề, từ làm ở phân xưởng bị phạt thành dọn dẹp nhà vệ sinh.
"Đáng đời." Chị Triệu vẫn còn tức giận: "Nói thật, dọn vệ sinh đã là nhẹ với cô ta rồi, dù sao một tháng vẫn còn hai mươi, ba mươi đồng."
"Nhưng so với năm mươi đồng trước kia thì ít hơn nhiều."
Đồng nghiệp khác nói: "Nghe nói tối qua về nhà, cô ta bị mẹ chồng và chồng cùng đánh."
Nghe những lời này, Lương Dĩnh không hề có cảm giác gì trong lòng.
Từ lúc tận mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Yến nhét phiếu vào tủ cô ấy ngày hôm qua, Lương Dĩnh đã đoạn tuyệt tình bạn này rồi.
"Cô kéo tôi làm gì, tôi tự đi, tự đi mà!"
Sợ bị người khác nhìn thấy, Lâm Liên Hoa còn nhìn trái nhìn phải.
Mặt mày Bạch Tiểu Yến căng ra, cau có, cô ta cắn răng: "Cô còn sợ bị người khác nhìn thấy sao, đều do cô xúi giục tôi, cô xem cô hại tôi thành cái dạng gì này!"
Bạch Tiểu Yến chỉ vào vết bầm tím trên mặt mình, tức đến hốc mắt cũng đỏ hoe.
Lâm Liên Hoa chột dạ: "Chuyện, chuyện này cũng không thể trách tôi, Tiểu Yến, lúc đó tôi chỉ nói đùa thôi, đều do cô tự làm, hơn nữa chỉ chút chuyện nhỏ như vậy cô cũng làm hỏng việc."
"Cô còn trách tôi sao!" Bạch Tiểu Yến tức giận không có chỗ phát tiết, nếu không phải Lâm Liên Hoa xúi giục, cô ta sẽ nảy ra ý đồ xấu xa với Lương Dĩnh sao: "Cô hại tôi bây giờ phải đi dọn dẹp nhà vệ sinh, cô phải bồi thường cho tôi, phải bồi thường cho tôi!"
"Tiểu Yến, chúng ta phải nói lý lẽ chứ."
Lâm Liên Hoa nhíu mày, hất tay Bạch Tiểu Yến ra: "Chuyện là cô làm, xử phạt cũng là lãnh đạo quyết định, cô không thể đổ lỗi cho tôi được."
"Nói như vậy là cô không chịu bồi thường cho tôi đúng không?"
Bạch Tiểu Yến cười lạnh nhìn Lâm Liên Hoa, cô ta ném cây lau nhà trong tay xuống, xoay người định rời đi, Lâm Liên Hoa giật thót tim, vội vàng giữ Bạch Tiểu Yến lại: "Tiểu Yến, cô định đi đâu thế?"
"Tôi đi tìm lãnh đạo phân xử."
Bạch Tiểu Yến ngoài cười nhưng trong không cười: "Tôi không sống tốt, cô cũng đừng hòng dễ chịu! Cô đoán nếu mọi người biết cô xúi giục tôi, mọi người sẽ nhìn cô thế nào không? Tôi bị khiển trách nặng nề, ít nhất cô cũng phải bị khiển trách một chút chứ?"
Mặt Lâm Liên Hoa xanh lét.
"Cô muốn bao nhiêu?"
"Đưa tôi năm mươi thôi là được!" Bạch Tiểu Yến đưa tay ra.
Lâm Liên Hoa trừng mắt, năm mươi đồng này là tiền lương cả tháng của cô ta, sáng nay chỉ mới nhận được thôi.
"Không thể nào, đưa cho cô, tôi không giải thích với mẹ chồng được!"
"Tôi không quan tâm, cô tự lo liệu đi, cô không đưa cũng được." Bạch Tiểu Yến ngẩng cằm, khoanh tay đặt trước ngực.
…
Vừa đi đến sân sau, Cố Kim Thuỷ liền nghe thấy tiếng khóc mắng từ gian nhà phía đông truyền đến.
Tiếng khóc hình như là của cháu gái nhỏ nhà họ Tống, tiếng mắng hình như của bà nội con bé.
Cố Kim Thủy cảm thấy khó chịu, dừng bước nói: "Được rồi, Tống Kiến Thiết, nhà mấy người không xem ngày đánh con sao, hôm nay là giao thừa, nhà mấy người đừng có tìm xui xẻo nữa."
"Nhà tôi đánh cháu là chuyện của chúng tôi, liên quan gì đến anh." Hoàng Hỉ Vinh vén rèm lên, chống nạnh mắng Cố Kim Thủy: "Anh họ Cố, nên đừng có xen vào chuyện nhà người khác nữa."
Tống Triều Hoa khóc lóc sau lưng bà ta nhìn vào Cố Kim Thủy, ánh mắt mang theo vẻ hận thù.
Cố Kim Thủy cảm thấy kỳ lạ, cũng lười cãi nhau với nhà họ Tống: "Vậy được rồi, thím cứ đánh đi, dù sao cũng không phải con cháu nhà chúng tôi, chết rồi cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả."
"Anh có ý gì hả, anh nguyền rủa con cháu nhà tôi sao, cái đồ lưu manh này..." Hoàng Hỉ Vinh nhăn nhó, Cố Kim Thủy không thèm để ý, xách đồ vào nhà.
Hà Xuân Liên đang nhào bột trong nhà, thấy anh vào liền trợn mắt: "Anh đúng là thích tự chuốc lấy phiền phức thật, người ta đánh cháu anh xen vào làm gì."
"Không phải là con có con gái sao, chẳng qua chỉ thấy thương con bé nhà bọn họ thôi." Cố Kim Thủy sờ mũi, đặt giỏ xuống, vén lớp cỏ khô phía trên, lấy ra một miếng thịt ba chỉ thật to: "Mẹ, mẹ xem coi thịt có ngon không này."
Hai mắt Hà Xuân Liên sáng lên, bà cũng không hỏi thịt này từ đâu đến: "Thịt này ngon, để lại một nửa đi, còn lại tôi với nhà mẹ đẻ vợ anh chia ra mỗi bên một nửa."
"Mẹ, thật sự không cần khách sáo như vậy đâu." Lương Dĩnh nói: "Nhà anh họ con ít người, hay cứ để bên nhà mẹ phần nhiều hơn đi."