"Cũng không có gì nhiều cả, chỉ là mấy món ăn gia đình thôi." Hà Xuân Liên mời mọi người ngồi xuống, sau đó nhường chủ vị cho bà mối thím Tôn.
Thím Tôn cười nói: "Cái này mà không có gì sao, chị Hà à, đây là tay nghề của con gái chị đúng không, chị Trần này, nhà chị lấy được con gái nhà chị ấy, sau này có thể hưởng phúc rồi."
Nghe thấy lời này, Hà Xuân Liên cau mày.
Bà thản nhiên nói: "Đây là tay nghề của con trai tôi, con gái tôi không biết nấu cơm đâu, huống chi nó bận rộn ở bệnh viện như vậy, làm sao rảnh rang được?"
Cố Kim Thủy cười nhìn mọi người: "Đúng vậy, em gái cháu không làm được mấy cái này đâu, khi nó về bên đó, nếu có gì không ổn cũng mong mọi người thông cảm cho, cháu chỉ có một đứa em gái như vậy, không nỡ để con bé chịu khổ."
Gương mặt mẹ Trần lập tức xụ xuống: "Phụ nữ không biết nấu cơm thì còn ra thể thống gì, như tôi bảy tám tuổi đã bắt đầu nấu cơm, vào nhà chúng tôi thì phải tuân theo quy tắc nhà chúng tôi."
Sắc mặt Cố Ngân Tinh ngồi bên cạnh không tốt lắm, cô ấy nghiêng đầu liếc Trần Thất Văn một cái, lấy chân đá anh ta.
Trần Thất Văn vội nói: "Mẹ, không biết nấu cơm cũng không sao cả, hơn nữa con và Ngân Tinh đều có công việc, ăn cơm ở nhà ăn đơn vị..."
Trong căn phòng phía đông, Cố Ưu Tư nghe những lời được truyền vào từ phòng khách, càng nghe càng cảm thấy quen thuộc.
Cô gần như có thể chắc chắn bản thân đã thực sự xuyên sách.
Hơn nữa còn là xuyên vào nhà của các nhân vật phản diện trong sách.
Tuy rằng chỉ mới xuyên đến được ba ngày, nhưng Cố Ưu Tư vẫn có chút tình cảm với cô hai Cố Ngân Tinh luôn yêu thương mình.
Dù thế nào cô cũng không thể trơ mắt nhìn cô hai nhảy vào hố lửa được.
“Oa oa oa... " Cố Ưu Tư gào khóc vài tiếng, cố gắng để mẹ ruột bế mình ra ngoài.
Lương Dĩnh nào biết cô muốn làm gì, cô ấy còn thắc mắc sờ mông Cố Ưu Tư: "Sao lại thế này? Không có nướ© ŧıểυ, làm sao lại khóc?"
"Oa oa, mau đưa con ra ngoài, con muốn cứu cô hai khỏi hố lửa!"
Một giọng nói non nớt đột nhiên vang lên trong đầu Lương Dĩnh.
Lương Dĩnh hoảng sợ, vội vàng rút tay về, trừng mắt nhìn con gái bảo bối trắng nõn.
Giọng nói vừa rồi là?
"Mẹ, mau đưa con ra ngoài, người đàn ông bên ngoài là một tên khốn nạn, cô hai không được gả cho chú ta!"
Giọng nói càng lúc càng rõ ràng, con gái chỉ sấm sét không mưa*, hai mắt mong chờ nhìn cô ấy.
*Ý chỉ Cố Ưu Tư chỉ gào khóc mà không chảy nước mắt.
Đầu óc Lương Dĩnh trống rỗng, sau đó bế con ra ngoài theo bản năng.
Nhưng cô ấy không ngờ, vừa ra khỏi căn phòng phía đông con gái lại không khóc nữa.
“Sao em bế con ra đây thế?" Cố Kim Thủy không kiên nhẫn nói chuyện với người nhà họ Trần, đứng dậy bế con.
Lương Dĩnh đưa con gái cho anh, môi mấp máy, không biết nên nói gì cho phải.
“Vợ Kim Thủy đấy à, ngồi ăn chung luôn đi."
Thím Tôn thấy vừa rồi hai nhà nói chuyện hơi có mùi thuốc súng, vội vàng bảo Lương Dĩnh và đứa nhỏ ngồi xuống, bà nhìn đứa nhỏ, khen một câu: "Đứa bé này xinh xắn thật, giống hệt hai vợ chồng cậu."
Lúc này, nụ cười trên mặt mấy người Cố Kim Thủy mới chân thành hơn một chút.
Trần Thất Văn cũng vội vàng khen ngợi: "Nhìn giống như tiểu mỹ nhân vậy, sau này nhất định cũng sẽ là một mỹ nhân giống như cô hai nó."
Cố Ưu Tư liếc mắt khinh thường.
"Tên cặn bã này đừng có mà lại gần, dù cô hai của tôi có xinh đẹp đến mấy cũng không cản được chú chẻ chân thành bạch tuộc ở bên ngoài đâu*."
*Một chân đạp hai thuyền ý chỉ người hay nɠɵạı ŧìиɧ, không chung thủy trong hôn nhân, tình yêu. Chẻ chân thành bạch tuộc nằm ở mức độ cao hơn, vì bạch tuộc có tám chân.