"Nhẹ nhàng thôi, đừng để đứa bé bị va chạm."
Hà Xuân Liên khẽ kéo chiếc khăn quàng trên cổ, vòng qua đống than trên mặt đất, không khách khí dặn dò con trai.
Lúc bà nói lời này cũng không quên đáp lại lời chào hỏi của hàng xóm xung quanh.
"Thím Hà, cháu bà trở về rồi hả? Đứa nhỏ có khỏe không?"
Ông Tôn sống trong gian nhà phía tây đang nấu cơm trên bếp than ở cửa, thò đầu ra hỏi thăm.
Hà Xuân Liên thở ra một hơi, trong tiết trời khắc nghiệt của mùa đông, hơi thở lập tức biến thành khói trắng: "Đã ổn rồi, bác sĩ nói bệnh của đứa bé không nặng lắm, chỉ bị cảm lạnh nên phát sốt, hết sốt là khỏi thôi."
"Vậy là tốt rồi, không phải bệnh nặng thì không sao cả." Ông Tôn vừa xào món cải trắng dấm chua vừa cảm thán, rồi không nhịn được nhìn sang Cố Kim Thủy và Cố Ngân Tinh, cười ha hả trêu ghẹo Cố Ngân Tinh: "Ngân Tinh, không phải hôm nay bên kia đến bàn chuyện cưới hỏi sao, cháu nên ăn mặc cho đẹp vào."
Cố Ngân Tinh lớn lên giống Hà Xuân Liên lúc trẻ, vừa thích trang điểm vừa không tiếc tiền mua sắm, trên người mặc một chiếc áo len trắng, bên ngoài là chiếc áo khoác nỉ vải thô màu be, dù lạnh đến đỏ cả mũi, Cố Ngân Tinh vẫn hít mũi tự mãn: "Phải ăn mặc thế nào nữa chứ, bộ đồ hôm nay của cháu đã là thời thượng nhất cái Bắc Kinh rồi."
Cố Kim Thủy trợn trắng hai mắt, lấy chân đá rèm cửa, sau khi vào phòng anh vội vã thả đứa bé xuống, thấy con gái nằm trong tã lót vẫn nhắm mắt, anh phả hơi vào tay, đợi ấm áp rồi mới đưa tay sờ: "May mắn là đã hạ sốt rồi."
"Anh cứ mừng đi, cũng may lúc Lương Dĩnh tan ca đêm trở về thì phát hiện, không thì với cái kiểu ngủ như lợn chết của anh, có khi đứa bé..." Hà Xuân Liên cởi khăn quàng cổ, nhóm bếp than, nói tới đây thì nhận ra xui xẻo, vội vàng dừng lại, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cố Kim Thủy một cái: "Tóm lại, bây giờ anh đã làm cha rồi, bản thân phải có chừng mực một chút."
Cố Kim Thủy sờ mũi, bình thường anh cà lơ phất phơ, bị Hà Xuân Liên mắng cũng không phải lần đầu, chẳng qua lúc này thật sự là do anh không đúng.
Đứa nhỏ trong tã lót hình như bị đánh thức, vừa mở mắt ra, một đôi mắt đen nhánh sáng ngời trong suốt liền nhìn Cố Kim Thủy, miệng ê a vài tiếng.
“Ôi, con gái tôi biết gọi cha rồi."
Cố Kim Thủy lập tức ném mấy lời Hà Xuân Liên vừa mắng ra sau đầu, anh tiến đến trước mặt con gái: "Con gái, gọi thêm vài tiếng cha đi nào."
Người này đúng là cái đồ đại ngốc.
Cố Ưu Tư nhìn người đàn ông có thể xem như tuấn tú trước mặt, trong lòng có thể nói là vô cùng con mẹ nó.
Cô đã xuyên qua được ba ngày, lúc đầu còn mơ màng, chỉ nghe thấy giọng Bắc Kinh xung quanh, tuy hơi hoài nghi bản thân đã xuyên đến Bắc Kinh, nhưng đợi đến sau khi sức khỏe tốt hơn, cô mới phát hiện, mình thật sự đã xuyên đến Bắc Kinh rồi, chẳng qua vấn đề là, hiện tại đang là Bắc Kinh năm 1983.
Tin tốt là, đã xuyên thành người Bắc Kinh.
Tin xấu là, cô xuyên qua quá sớm.
Năm 1983 là năm thế nào.
Cố Ưu Tư không biết, cô chỉ biết trong mấy ngày nằm viện, những cô y tá kia lúc nào cũng lải nhải về chuyện mua thịt heo ở đâu, phải nhờ vả người quen để đặt trước một ít thịt mỡ, ngoài ra còn phải dự trữ mấy trăm cân cải trắng, chuẩn bị đồ tết...
Trong đó, hình như một y tá nhận được tiền thưởng hai mươi đồng, cũng bởi vì việc này, mấy cô y tá khác liền ghen tị đến đỏ mắt.
Nội tâm Cố Ưu Tư nói không nên lời.
Cô không biết tại sao bản thân mình xuyên qua, vì sao lại xuyên qua. Cuộc sống của Cố Ưu Tư không tốt cũng chẳng xấu, tuy là trẻ mồ côi, nhưng từ nhỏ cô đã có năng khiếu học tập, sau đó cứ thế ra nước ngoài, học ngành khoa học máy tính, lương một năm mấy trăm ngàn đô la, có nhà có xe, cũng không có gì để tiếc nuối.
Cô chỉ nhớ trước khi xuyên qua, có một người bạn cấp hai đột nhiên liên lạc với cô, giới thiệu một quyển sách cho cô xem, nói là bên trong có một nhân vật phụ trùng họ trùng tên với cô.
Cố Ưu Tư rảnh rỗi không có việc gì liền đọc hết quyển sách, đại khái là thức khuya quá nhiều, vừa tỉnh lại đã thấy bản thân xuyên không.