Thầy Ơi, Giúp Em!

Chương 24

Về tới nhà, Cao Hồng Vân nhanh chóng xuống xe và cởi mũ bảo hiểm. Thấy cửa nhà mở, cô lấy làm lạ. Bởi bình thường giờ này bố của cô sẽ đóng cửa và ở trên tầng xem tv.

Nếu hôm nào tối cô đi chơi, khi nào cô về sẽ phải bấm chuông để bố xuống mở cửa cho. Vậy mà không ngờ hôm nay, bố của cô lại ngồi ở dưới tầng chờ cô về.

Hồng Vân tươi cười nói với Tuấn Phong: "Cảm ơn thầy hôm nay đã đưa em đi chơi ạ. Em rất vui luôn ý!"

Anh cũng mỉm cười nhìn cô và đáp lại: "Em vui là được..."

Anh chưa nói hết câu, từ trong nhà ông Bá Đức đã lên tiếng: "Hai đứa về rồi đấy à. Phong khoan hãy về, vào nhà ngồi chơi đi cháu."

"Vâng ạ."

Sau khi khoá cổ xe xong, Hồng Vân cùng Tuấn Phong đi vào trong nhà.

Hồng Vân nhìn thấy bố của mình đang ngồi gần một người phụ nữ trông rất hiền hậu.

Nhìn thấy có khách nên cô liền chào hỏi: "Cháu chào cô ạ."

"Ừm chào cháu, ngồi xuống đây nói chuyện với cô nào."

"Dạ vâng ạ."

Cô ngoan ngoãn ngồi xuống tiếp chuyện cùng khách.

Còn về phía Tuấn Phong, anh tỏ thái độ khá bất ngờ, lên tiếng hỏi: "Ủa mẹ, sao mẹ lại ở đây?"

Cô thầm nghĩ trong đầu thì ra đây chính là mẹ của thầy Phong. Bảo sao cô trông thấy người phụ nữ này rất quen mắt.

Thấy con trai của mình hỏi vậy, bà tỏ thái độ trách móc: "Sao, không được hả con? Con dẫn con gái nhà người ta đi chơi, mẹ không được sang nhà người ta nói chuyện à?"

Lúc này, anh chỉ biết im lặng ngồi xuống ghế.

Hồng Vân khẽ mỉm cười khi trông thấy thầy Phong như vậy. Không ngờ thầy lớn rồi mà vẫn sợ mẹ như vậy.

Chợt mẹ của thầy nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: "Cô tên Hiền, là bạn của bố cháu. Cũng chính là mẹ của thằng con trai trông đáng ghét này."

"Ôi vậy ạ!"

"Thế Phong nó có ăn hϊếp cháu không?"

Bà Bích Hiền mỉm cười hỏi Hồng Vân.

Cô vội lắc đầu đáp: "Dạ không ạ, thầy Phong đối xử với cháu rất tốt ạ."

"Nếu Phong mà có bắt nạt cháu thì cứ nói với cô nhé! Cô sẽ đứng về phía cháu và dạy cho Phong một bài học. Có cô ở đây thì cháu không phải sợ gì cả."

Tuấn Phong tỏ thái độ bất bình, lên tiếng: "Mẹ này..."

"Mẹ con cái gì, để yên cho mẹ nói chuyện với Vân."

Thái độ bà Hiền đối với con trai của mình lộ rõ sự chán ghét. Như thể anh làm gì cũng không vừa mắt mẹ mình.

Quay sang nhìn Hồng Vân thì đối với cô nàng, mẹ của anh lại thể hiện sự yêu mến.

Bà Hiền tiếp tục niềm nở hỏi: "Cháu chưa có người yêu đúng không?"

"Dạ cháu chưa có ạ."

"Vậy à, Phong nhà cô cũng chưa có người yêu đấy."

Ông Bá Đức cười nói: "Cháu nó còn nhỏ mà. Yêu đương cái gì hả bà?"

"Bọn trẻ bây giờ 15, 16 yêu đương là chuyện bình thường rồi ông ạ."

"À thế hả?"

"Chứ nhìn thằng Phong nhà tôi đây này, nó 25, 26 tuổi đầu rồi mà vẫn chưa có người yêu. Tôi đang lo không biết bao giờ mới có cháu để bế bồng đây."

Bà Hiền thở dài thườn thượt, chán không buồn nhìn Tuấn Phong.

Bố của cô cười lớn bảo: "Bà cứ để cho Phong từ từ chọn người phù hợp để tìm hiểu. Dù sao cháu nó cũng còn trẻ mà."

"Tôi mong ngóng lắm rồi đây."

Trước câu nói của mẹ mình, anh mỉm cười nói: "Đảm bảo năm năm nữa sẽ có cháu cho mẹ bế. Mẹ yên tâm rồi chứ?"

"Sao phải tận năm năm nữa? Năm sau luôn không được à?"

"Con phải chờ em ấy học xong đại học nữa ạ."

Người mẹ gật đầu tỏ ý đã hiểu. Ngay sau đó, bà Bích Hiền hét lên với thái độ đầy bất ngờ.

"Hả, con có người trong lòng rồi à? Sao không nói cho mẹ biết? Cô bé ấy là ai, mẹ có quen không?"

"Mẹ có quen ạ."

Nghe thấy thầy Phong nói vậy, Hồng Vân tự dưng cảm thấy khá buồn. Nỗi buồn này cô không tài nào giải đáp được. Hình như tim cô lúc này cảm thấy hơi nhói đau. Cô chỉ đành nhìn anh, khẽ cắn môi không nói gì.

Mẹ của anh hào hứng nói: "Thế bữa nào con dẫn con bé về nhà cho mẹ gặp đi. Được không con?"

Tuấn Phong lắc đầu trả lời: "Chưa được mẹ ạ. Bao giờ bọn con chính thức quen nhau, con sẽ đưa cô ấy tới gặp mẹ."

Dù có chút hụt hẫng nhưng bà Bích Hiền rất nhanh liền vui cười trở lại. Dù sao con trai của mình cũng đã có người mình thích nên bà cũng đã yên tâm hơn phần nào.

"Ừm cũng được. Con dâu tương lai của mẹ chắc rất dễ thương đây."

Anh khẽ đưa mắt nhìn sang cô.

"Rất dễ thương ạ."

Ông Đức nói: "Thế là bà không cần lo nữa rồi nhé."

"Nhưng mà kể ra nếu Phong mà cưới Vân thì vui ông nhỉ? Hai nhà ta thân càng thêm thân."

"Bà nói cũng đúng."

Bố của cô bật cười thành tiếng.

Tuy rằng biết đó chỉ là câu nói đùa của hai vị phụ huynh nhưng Hồng Vân vẫn đỏ mặt ngượng ngùng. Còn Tuấn Phong thì chỉ mỉm cười không phản đối.