Thầy Ơi, Giúp Em!

Chương 21

Chiếc xe máy bon bon trên đường, đi qua nhiều con phố. Hồng Vân ngồi ở đằng sau thì không ngừng kể những câu chuyện thường nhật cho Tuấn Phong nghe.

Cô chính là kiểu người có thể kể hàng trăm, hàng nghìn câu chuyện khác nhau mà không biết chán, chỉ cần có người đồng ý lắng nghe.

Còn anh lại là kiểu người có thể im lặng lắng nghe toàn bộ những tâm sự của người khác.

Vậy nên khi hai thầy trò ngồi lại với nhau thì bỗng trở nên ăn khớp đến lạ.

Lát sau, Tuấn Phong không dừng xe trước nhà sách mà lại là tại hầm của trung tâm thương mại.

Như nhận ra điều gì đó sai sai, cô ngơ ngác nhìn quanh rồi mở miệng hỏi: "Ủa thầy, mình đi mua truyện mà. Sao thầy lại đưa em tới đây ạ? Thầy có tới nhầm chỗ không ạ?"

"Thầy muốn đưa em đi chơi trước rồi đi mua truyện sau." Anh cười nhẹ. "Em muốn đi đâu, làm gì ở đây không?"

Nghe thầy Phong nói vậy, cô không ngần ngại gật đầu một cái rụp.

"Nếu được thì mình đi xem phim được không ạ? Có một bộ phim kinh dị mới ra, em thấy có vẻ hay á thầy."

"Được, vậy mình đi mua vé thôi."

"Vâng ạ."

Thật may là lúc họ tới thì bộ phim Hồng Vân muốn xem còn nửa tiếng nữa sẽ có suất chiếu nên không phải ngồi chờ quá lâu.

Ngỡ tưởng rằng người đòi đi xem phim kinh dị thì lá gan sẽ to lắm nhưng không phải. Trong lúc xem phim, số lần Hồng Vân hét lên, nhắm tịt mắt lại là vô cùng nhiều.

Người nào đó trông thấy vậy cảm thấy vừa thương vừa buồn cười.

Hoá ra cô nhóc này cũng sợ ma như bao cô gái khác.

Vậy mà lúc cô đề nghị xem phim kinh dị, anh còn bất ngờ và nghĩ rằng chắc hẳn cô rất mạnh mẽ, không sợ trời không sợ đất.

Giờ thì trông Hồng Vân khác nào chú thỏ con đang run rẩy cơ chứ!

"Nếu em sợ thì bám lấy tay thầy cũng được."

"Dạ."

Nhận được sự cho phép, cô liền giữ chặt lấy tay anh. Thỉnh thoảng cô lại nép sau cánh tay của anh, dùng cánh tay to lớn của người đàn ông trưởng thành để che đi màn hình đang chiếu cảnh phim đáng sợ.

Anh đút bỏng ngô cho cô, cô cũng bất giác mở miệng nhận lấy.

Sau vài lần tự nhiên như vậy, chợt Hồng Vân đứng hình suy nghĩ. Cô tự cảm thấy trông họ thật giống những cặp đôi yêu nhau.

Tuấn Phong tưởng Hồng Vân vì quá sợ hãi nên mới trở nên như vậy.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi dịu dàng nói nhỏ: "Có thầy đây, đừng sợ. Đây chỉ là phim thôi."

Hồng Vân lập tức đỏ mặt, gật đầu không nói gì thêm. Có vẻ như nhờ câu nói trấn an của thầy Phong, cô đã an tâm hơn phần nào.