Hiện tại đang là giờ ra chơi. Vì cảm thấy đói do sáng chưa ăn gì nên Khánh Nam quay người xuống, mở lời rủ Hồng Vân và Hồng Ngọc đi ăn với mình.
"Ê bọn mày, ra căng tin mua bánh mì ăn không? Tao bao." Khánh Nam nhướn mày nói.
"Bao thì đi thôi." Hồng Ngọc liền gật đầu. "Mày đi không Vân?"
"Đi chứ đi chứ, ngu gì không đi." Cô tươi cười đáp.
Thấy hành lang đi không có ai, Hồng Vân quay người lại, đi giật lùi. Vừa đi, cô vừa nhớ lại chuyện ban nãy.
Cô lên tiếng trách Khánh Nam và Hồng Ngọc: "Mà nè, tao chưa tính sổ bọn mày đâu nhá."
"Hả vụ gì?" Hồng Ngọc ngơ ngác hỏi.
"Nãy bọn mày không cứu tao còn gì."
"Đâu có, nãy tao tính ý ới rồi. Nhưng mà thấy thầy làm giúp mày nên tao thôi." Khánh Nam lên tiếng giải thích.
Nguyễn Hồng Ngọc cười trừ nói thêm: "Đúng rồi á. À mà đằng nào mày cũng được điểm còn gì, tính sổ bọn tao chi. Xí xoá đi ha!"
"Phải rồi đấy, tám điểm cũng cao mà. Chỉ thấp hơn tao có một điểm." Khánh Nam cười khà khà.
Cô liếc mắt lườm hai người bạn thân yêu của mình, chống nạnh nói: "Bọn mày kẻ tung người hứng, đáng ghét!"
Đang đi rất bình thường, chợt Hồng Vân vấp phải một vỏ chai mà ai đó đã vô tình vứt xuống đất.
Cô loạng choạng mất thăng bằng, chuẩn bị tinh thần là bản thân sẽ ngã phịch xuống đất.
"Ây cẩn thận!" Hồng Ngọc lo lắng nói.
Khánh Nam đưa tay ra kéo Hồng Vân lại nhưng không kịp.
Lần này cô lại may mắn không bị ngã mà va phải một ai đó. Người đó vội giữ lấy tay cô.
Cô quay mặt lại nhìn người đỡ lấy mình, ngay sau đó liền tỏ ra vô cùng kinh ngạc, lúng túng, lắp bắp nói:
"Ui... em... xin lỗi thầy."
Trần Tuấn Phong nhìn cô học trò của mình rồi khẽ mỉm cười. Không ngờ lần này cô lại tiếp tục ngã vào lòng anh.
Khánh Nam vội vàng kéo Hồng Ngọc rời đi, không quên cúi đầu chào thầy giáo.
Hồng Ngọc chỉ có thể nuối tiếc ngoảnh mặt lại nhìn thầy Phong.
Quay sang nhìn cô, anh khẽ hỏi: "Sao em lại bất cẩn suýt ngã nữa rồi?"
"Dạ, tại... em đang mải nói chuyện với bạn ạ." Cô ngại ngùng, vừa nói vừa vuốt tóc.
"Em chú ý đường đi hơn đi, đừng để bản thân bị thương."
Hình như lúc thầy giáo nói câu đó, cô thấy thầy khẽ cau mày.
"Em biết rồi ạ. Cảm ơn ân nhân cứu mạng rất nhiều."
Thấy cô học trò tỏ thái độ biết ơn sâu sắc, Tuấn Phong không nén nổi nụ cười, đôi môi khẽ cong lên tạo một đường cong đẹp đẽ.
Ngay sau đó, anh nói với cô: "Em nhớ tối nay nhé, sau khi hết tiết ở trường thì thầy sẽ đến thẳng nhà em. Sáu giờ tối chúng ta bắt đầu học."
"Dạ vâng." Cô gật đầu đáp.
Vì vội về phòng hội đồng để họp, dù không nỡ nhưng Tuấn Phong cũng không thể nán lại lâu hơn.
"Thầy có việc đi trước đây, em đi với bạn đi nhé."
"Vâng ạ, em chào thầy ạ." Cô khẽ cúi đầu.
"Chào em."
***
Lúc này ở căng tin, Khánh Nam cùng Hồng Ngọc đang ngồi ăn bánh mì một cách ngon lành. Cô liền bước nhanh tới đó và ngồi xuống.
Hồng Ngọc tò mò hỏi cô: "Cuối cùng mày cũng tới rồi. Mày nói chuyện gì với thầy Phong thế?"
"Thầy nhắc nhở tao lịch học ý mà." Cô cầm lấy chiếc bánh mì còn lại trên bàn, ăn một cách ngấu nghiến.
Hồng Ngọc không khỏi ngạc nhiên, hỏi: "Lịch học gì cơ?"
"Thầy Phong là gia sư dạy Toán của tao."
"Thích vậy! Sao mày mời được thầy dạy thế? Tao nghe đâu lớp trưởng mời mà thầy từ chối vì bận á."
"Thì bố tao với bố mẹ của thầy là bạn hay sao ý nên bố tao nhờ được thầy giúp." Hồng Vân đáp.
"Uầy Trái Đất tròn thiệt! Không ngờ luôn á!"
Trả lời xong một loạt câu hỏi của cô bạn, Hồng Vân mới có thể tập trung ăn cái bánh mì của mình. Chợt tiếng nói chuyện của hai bạn học sinh đứng gần đó lọt vào tai cô.
"Ê mày biết giáo viên mới tới không? Thầy dạy Toán với Hoá ý."
"À thầy Tuấn Phong đúng không?"
"Ừ đúng rồi. Thầy cao mày nhỉ? Chắc phải mét tám ý chứ, mà đã thế thầy còn đẹp trai nữa. Siêu phẩm không thua kém gì soái ca ngôn tình luôn."
"Công nhận, mà nãy tao thấy chị nào va phải thầy ý, thầy không hề cáu mà vẫn nở nụ cười luôn. Người gì đâu mà dịu dàng ghê!"
Nghe thấy vậy, Hồng Vân lập tức bị nghẹn. Cô vội lấy cốc nước của Hồng Ngọc để uống.
Hai học sinh không hề để tâm, vẫn kia tiếp tục nói chuyện với nhau.
"Ui vậy á, chị đó sướиɠ thiệt, tao cũng muốn nữa."
"Chuẩn luôn, chỉ biết ước. Thôi chọn nước lẹ rồi lên lớp nào."
"Ok."
Hồng Ngọc nhìn cô bạn thân của mình, tươi cười bảo: "Ây Vân, người mà hai bạn ý nói là mày kìa. Nhất mày nhé."
"Thôi đừng chọc tao nữa, cho tao hai chữ bình yên để tao ăn nốt cái bánh đi."
Không ngưng được cái miệng, Hồng Ngọc tiếp tục nói: "Mà thầy Phong giờ nổi nhất trường mình luôn đấy bọn mày ạ. Hầu như là ai cũng biết đến thầy và thích thầy luôn ý."
"Trong đó có mày không Ngọc?" Khánh Nam mím môi, chờ đợi câu trả lời.
"Tất nhiên là có rồi! Thầy đẹp vậy cơ mà. Với cả thầy còn là giáo viên dạy rất giỏi nữa. Ai mà không thích cho được." Cô bạn tươi cười khẳng định chắc nịch.
Khánh Nam không nói gì thêm, đứng phất lên và đi một mạch về lớp. Cậu thậm chí còn không thèm ngoái lại hay chờ hai người bạn thân của mình.
Thấy vậy, Hồng Ngọc và Hồng Vân vội vứt rác rồi cũng đi theo. Hồng Ngọc nhìn cậu bạn thân đầy khó hiểu.
Nhìn vậy là Hồng Vân cũng đủ hiểu là Khánh Nam đang ghen rồi.
Nhưng đáng tiếc, Hồng Ngọc không hiểu chuyện gì cả, vẫn ngây thơ gọi với theo: "Ê Nam, mày bị làm sao thế? Đã hết giờ đâu."
Khánh Nam không đáp, lẳng lặng bước dài chân hơn.
"Chờ tao với." Hồng Ngọc nói lớn.