Một lát sau, ông Đức kêu Hồng Vân và Tuấn Phong vào ăn cơm. Nghe đến ăn, Hồng Vân có chút thần sắc vui vẻ trở lại. Đối với cô, đồ ăn kéo tâm trạng lên rất tốt. Hầu như chuyện nào cũng có thể giải quyết bằng đồ ăn ngon.
Trong bữa cơm, ông Bá Đức không ngừng gắp thức ăn cho Tuấn Phong.
"Phong này, cháu phải ăn mạnh lên nhé. Người cao mà trông gầy quá."
"Dạ vâng."
Mặc cho bố và thầy giáo nói chuyện, gắp đồ ăn qua lại cho nhau, cô chỉ tập trung ăn món mình thích. Thỉnh thoảng, cô bày ra vẻ mặt hài lòng, thích thú. Nhưng Hồng Vân không ngờ, mọi hành động, dáng vẻ của cô đều được người kia nhìn thấy.
"Ở lớp có gì nhờ cháu để tâm Vân nhà chú với nhé." Ông Đức cười nhẹ.
"Vâng, cháu nhất định sẽ chú ý tới em ạ."
"Cảm ơn cháu nhiều nhé, có cháu là chú yên tâm hơn rồi."
"Không có gì đâu ạ." Anh đáp.
Ăn cơm xong, Tuấn Phong cùng Hồng Vân dọn bát đũa để đem đi rửa.
"Để thầy rửa bát cho."
"Thôi để em rửa ạ. Thầy cứ ra kia ngồi với bố em đi." Cô giành lấy bát trong tay của anh.
Thấy thái độ phản đối của cô, anh không nói gì nữa mà chỉ đứng phía sau nhìn. Đợi sau khi cô rửa bát xong, cả hai mới cùng nhau đi ra ngoài phòng khách ngồi.
Ông Đức không ngừng bàn về trận bóng tối qua với Tuấn Phong. Còn Hồng Vân thì chỉ ngồi bên cạnh bố và nhắn tin với bạn.
Một lúc lâu sau, thấy cũng đã khá muộn, Tuấn Phong lên tiếng: "Cháu xin phép về đây ạ."
"Cháu đi đường cẩn thận nhé." Ông Đức gật đầu, rồi vỗ nhẹ vào đùi cô con gái. "Vân ra cửa tiễn anh đi con."
Dù không muốn nhưng Hồng Vân vẫn ngoan ngoãn nghe theo, lẽo đẽo theo sau thầy giáo.
Tuấn Phong cúi đầu nói lớn: "Cháu chào chú ạ."
"Ừ."
Sau khi dắt xe ra ngoài xong, anh không quên dặn dò cô:
"Thầy về nhé, em hoàn thành bài tập rồi đi ngủ sớm đi nha."
"Dạ, em biết rồi ạ."
Anh bất giác đưa tay lên khẽ xoa đầu cô, khoé môi cong lên thật đẹp. Phản ứng đầu tiên của cô là tròn xoe mắt nhìn anh.
Hành động này quả thực khiến cô cảm thấy rất ngạc nhiên. Bởi cô chưa từng được ai xoa đầu cả, thậm chí là bố của cô. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác này. Mặc dù có chút lạ lẫm xen chút ngượng ngùng nhưng cô không hề cảm thấy ghét cái chạm của anh.
Tuấn Phong chỉ xoa đầu Hồng Vân vài giây, sau đó anh liền thu tay về, cười nhẹ: "Chào em. Lát ngủ ngon nhé!"
"Em... chào thầy ạ." Cô nói lí nhí.
Dứt lời, Trần Tuấn Phong ngồi lên chiếc xe máy, đội mũ bảo hiểm rồi rời đi.
Người nào đó đứng ngây ngốc hướng mắt nhìn theo bóng lưng thầy giáo đi khuất xa hẳn mới chịu đi vào nhà.