Cực Phẩm Nữ Thượng Thần

Chương 31

Bỗng nhớ đến khi xưa, cái thời mà ông còn học thuần thú đã được mọi người xung quanh xưng tụng là thiên tài ngàn năm có một.

Nhưng so với Thủy Thiên Nguyệt này thì chút xíu thành tựu của ông chả là cái gì.

Nếu ông là thiên tài vậy người trước mắt này thì sao? Đây là thiên tài trong thiên tài, quái vật trong quái vật hoặc là biếи ŧɦái trong biếи ŧɦái, yêu nghiệt trong yêu nghiệt.

“À thì không biết là, chứng thực thuần thú sư cấp sáu của ta có được thông qua không?” Thủy Thiên Nguyệt sờ mũi.

“Thông qua! Thông qua!” Trần Nam hít một hơi, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên. Nhiều năm qua, Liên Minh Thuần Thú Sư Cổ Nhạc Quốc vẫn chưa từng xuất hiện nhân tài nổi bật nào, cho nên mấy năm gần đây, Trần Nam không hề có cảm giác ngẩng cao đầu trong toàn liên minh. Thậm chí, Mạch Ngôn là thiên tài mới khai quật được trong mấy năm gần đây. Nhưng thiên tài kiểu này quá nhiều. Còn Thủy Thiên Nguyệt vốn lại là mặt trời mới mọc. Một thiên tài như vậy ra đời cũng đủ để cho Liên Minh Thuần Thú Sư Cổ Nhạc Quốc nở mày nở mặt.

“Vậy ta có thể lập tức mua linh thú cao cấp ở Liên Minh không?” Hai mắt Thủy Thiên Nguyệt sáng rực.

“Ừm, có thể!” Trần Nam và Gia Hợp Minh liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu rõ, sở dĩ vị thiên tài này muốn tiến hành chứng thực cấp bậc là bởi vì muốn mua linh thú! Chẳng lẽ nàng không biết, chỉ cần dựa vào thân phận thuần thú sư cấp sáu này. Cho dù nàng đi đến nơi đâu cũng sẽ nhận được sự tôn kính của người khác, hơn nữa sẽ đạt được địa vị cao ở Cổ Nhạc Quốc.

“Đúng rồi, đây là bào phục thuần thú sư cấp sáu của ngươi!” Trần Nam giao cho Thủy Thiên Nguyệt một bộ bào phục thuần thú sư màu xanh ngọc.

“À thì, ta có thể xin thêm một bộ bào phục thuần thú sư cấp ba không?” Thủy Thiên Nguyệt hơi không có ý tốt nói: “À, ta có thể dùng bào phục thuần thú sư cấp sáu để đổi!” Dù sao thì chiếm tiện nghi của người ta cũng không phải là thói quen tốt!

“Không cần đổi!” Trần Nam dở khóc dở cười. Hắn hiểu rõ, thiếu nữ trước mắt không muốn để những người khác biết nàng là một thuần thú sư cấp sáu. Nhưng bây giờ đối với yêu cầu của thiên tài có thể cho mình mượn sức, đương nhiên hắn sẽ không từ chối. Vì thế, Trần Nam lật tay một cái, năm bộ bào phục thuần thú sư màu xanh ngọc được xếp chỉnh tề xuất hiện trong tay Trần Nam: “Đây là bào phục thuần thú sư từ cấp một đến cấp năm, ngươi lấy hết đi!”

“Ha ha, cảm ơn, lão… ngài!” Thủy Thiên Nguyệt tủm tỉm cười cất hết sáu bộ bào phục, sau đó nhìn gương mặt già nua của Trần Nam. Ánh mắt nàng còn ngừng lại trên hàng lông mày hoa râm nhạt màu ấy, lúc này mới gọi một tiếng: Ông ơi.

“Khụ! Khụ!” Kiểu xưng hô quái dị như thế khiến cho Trần Nam không khỏi đỏ cái mặt già, bèn ho khan hai tiếng: “Ta là Hội trưởng của Liên Minh Thuần Thú Sư Cổ Nhạc Quốc. Tên ta là Trần Nam. Vị này là Tổng hội trưởng của Liên Minh Thuần Thú Sư Đông Hải Thần Châu, Gia Hợp Minh đại nhân. Còn vị này cũng là tổng hội trưởng, Hồ Vi đại sư!”

Gia Hợp Minh lập tức tiếp chuyện: “Thiên Nguyệt à, ngươi xem, chúng ta đến phòng hội trưởng tán gẫu một chút, được không? Ta có một số việc muốn nói với ngươi, thế nào?”

“Được thôi, nhưng phải nhanh một chút, ta có việc bận!”

Bốn người kia nghe được lời này, trực tiếp nhếch miệng. Có vẻ như đối với lời mời của Gia Hợp Minh, người dám nói thế trên đời này dường như cũng chỉ có một mình Thủy Thiên Nguyệt.

Năm người đi tới phòng hội trưởng. Thủy Thiên Nguyệt đúng là vẫn không có một chút ngại ngùng nào, mông liền trực tiếp ngồi xuống ghế tràng kỷ, tiện tay còn vỗ vỗ vị trí trống không bên cạnh: "Mạch Ngôn, ngồi đi!"

Mạch Ngôn cười khổ một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn ba lão già thối trước mặt mình.

"Tiểu tử, không cần nhìn, nhanh ngồi đi!" Tính tình của Gia Hợp Minh đúng là rất dễ gần.

“Vâng." Như thế Mạch Ngôn mới chịu đồng ý một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Thủy Thiên Nguyệt.

"Ừm… Có chuyện gì vậy?" Con ngươi đảo nhẹ một cái. Có vẻ như bản thân nàng mới vừa rồi không nghe rõ lão già này rốt cuộc họ gì, nên cũng không đề cập đến họ của lão già.

"Ồ, ngươi nghe nói qua giải thi đấu Thuần Thú Sư của đại lục Cửu Châu chưa?" Khuôn mặt già nua của Gia Hợp Minh hiện tại cười đến mức thật giống như một loại hoa vậy, đúng rồi, giống như là một đóa hoa cúc nở rộ.

Chỉ là hắn căn bản không hề biết, nụ cười này nhìn trong mắt của Thủy Thiên Nguyệt, giống như là sói lớn đang dụ thỏ con. Nhưng mà Thủy Thiên Nguyệt nàng sẽ là thỏ con ư?

"Chưa từng nghe bao giờ!" Thủy Thiên Nguyệt lắc đầu.

"Chính là trên đại lục Cửu Châu, ngoại trừ Trung Châu ở ngoài thì tám lục địa kia, mỗi lục địa đều phái ra ba trăm tên Thuần Thú Sư để tiến hành thi đấu. Hơn nữa cũng có yêu cầu về độ tuổi đối với Thuần Thú Sư: phải là trong khoảng mười sáu tuổi đến sáu mươi tuổi. Đây chính là cuộc tụ họp lớn của Thuần Thú Sư. Mỗi một Thuần Thú Sư đều có thể lấy việc tham gia giải thi đấu này làm vinh quang. Ngươi nghĩ lại xem, đến lúc ấy, ngươi nhìn thấy đều là Thuần Thú Sư, ngươi nghe được cũng đều là đề tài liên quan với thuần thú. Hơn nữa ngươi còn có thể tiến hành tranh tài cùng các Thuần Thú Sư đến từ các lục địa khác nhau. Đây là chuyện khiến người khác hưng phấn cỡ nào, nên biết rằng, cũng không được bao nhiêu Thuần Thú Sư có thể có cơ hội như vậy đâu!"