Đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu, giọng nói của Thủy Thiên Nguyệt đầy lạnh lùng: “Mạch Ngôn là bằng hữu của ta, ta sẽ không nhẫn nhịn. Loại như các ngươi cũng dám châm chọc bằng hữu ta trước mặt ta ư? Nếu trong các ngươi vẫn có người muốn nói cái gì thì các ngươi cứ việc mở miệng. Nhưng hãy nhớ kỹ lời nói này của ta, tiếp theo ta đảm bảo sẽ đánh rớt không chừa một cái răng nào của các ngươi!”
“Được, nữ nhân này, hôm nay ngươi cũng đừng hòng ra khỏi cửa lớn của Liên Minh Thuần Thú Sư!” Một thuần thú sư trung niên tức giận đến mức l*иg ngực phập phồng. Sau đó, hai tay hắn đập nhanh xuống mặt đất, kết thành mấy cái thủ ấn.
“Không được rồi, Thiên Nguyệt, ông ta định triệu hồi khế ước thú!” Sắc mặc Mạch Ngôn thay đổi, sau đó nhấc chân tiến lên, chắn trước người Thủy Thiên Nguyệt: “Để ta dùng khế ước thú đối phó hắn!”
Nhìn tấm lưng không được vững chãi trước mặt, Thủy Thiên Nguyệt cười. Ngay sau đó, nàng nâng tay, nhẹ nhàng vỗ vai Mạch Ngôn: “Yên tâm, ta có thể đối phó được!”
Đúng lúc này, hai con khế ước thú của tên thuần thú sư trung niên kia cũng xuất hiện. Đó thế mà là một con linh thú hệ hỏa - Hỏa Diễm Hổ, một con khác là linh thú hệ thủy – Thủy Linh Ngạc. Cả hai con linh thú này đều là linh thú cấp năm, chính là một sự tồn tại mạnh mẽ!
“Gϊếŧ nàng ta! Hãy gϊếŧ mụ đàn bà và tên quái vật kia đi!” Khế ước thú của mình đã xuất hiện, dũng khí của thuần thú sư trung niên cũng mạnh hơn không ít. Hắn gào lớn, còn vươn ngón trỏ chỉ về phía Thủy Thiên Nguyệt và Mạch Ngôn.
“Hừ!” Thủy Thiên Nguyệt lạnh lùng hừ. Trước mắt bao người, một đóa hoa hồng đỏ tươi xinh đẹp xuất hiện trong lòng bàn tay phải của nàng.
“Xem ra hôm nay ta thật sự có thể thu hoạch được hai viên thú tinh!” Với giọng nói lạnh lùng, đóa hoa hồng đỏ tươi trong lòng bàn tay nhỏ nhắn như bạch ngọc của nàng chầm chậm chuyển động.
Cánh hoa hồng đỏ thắm, hương hoa hồng thoang thoảng khiến mọi người thấy mình như đi lạc giữa cảnh mộng. Giữa những cánh hoa kia, một nữ tử tuyệt sắc, váy trắng bay bay, nhưng cười mà như không cười khiến người ta cảm thấy rằng: chỉ một cái nhăn mày hay một tiếng cười của nàng lại rung động lòng người, phong hoa tuyệt đại biết bao!
“Grừ, grrrr!” Hai tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên đưa mọi người trở về với thực tại.
Ngay sau đó, mọi người lập tức nhìn thấy hai con khế ước thú của nam tử trung niên kia – hai con linh thú cấp năm, bây giờ đã nằm gục trên đất. Chỗ yết hầu chúng nó đều cắm một đóa hoa hồng đẫm máu.
Máu tươi ùng ục không ngừng chảy ra từ miệng vết thương của hai con khế ước thú, thân thể hai con linh thú giật giật vài cái rồi không còn động đậy nữa.
“A!” Gã thuần thú sư trung niên đột nhiên thảm thiết kêu lên một tiếng. Sau đó bỗng thấy sắc mặt hắn tái nhợt, thân mình lung lay vài cái rồi ngã xuống đất.
Sau khi khế ước thú của thuần thú sư tử vong thì tinh thần lực của thuần thú sư cũng sẽ chịu thương tổn cực lớn. Họ phải được nghỉ ngơi một quãng thời gian rất dài mới có thể hồi phục bình thường, còn ai nghiêm trọng hơn thì đời này thậm chí không còn có thể làm thuần thú sư được nữa.
Nhóm thuần thú sư khác há hốc miệng nhìn Thủy Thiên Nguyệt. Bọn họ không thể ngờ rằng thiếu nữ nhỏ tuổi này sẽ mạnh mẽ như vậy. Hơn nữa, nếu ban nãy họ không nghe lầm thì thiếu nữ này không phải đến tiến hành khảo hạch thuần thú sư ư? Sao nàng ta lại có thân thủ tốt thế?
Ngay cả Mạch Ngôn cũng hơi ngẩn người, hắn cảm thấy đầu óc mình hình như không đủ dùng. Vừa rồi Thủy Thiên Nguyệt đã dùng võ kỹ gì vậy? Hắn chưa từng gặp qua bao giờ.
Mà Thủy Thiên Nguyệt lại không để ý đến sự bất ngờ của những người này. Nàng còn thu đóa hoa hồng đỏ thắm kia lên, lật tay cầm ra một thanh chủy thủ tinh xảo, sau đó lập tức đi đến chỗ thi thể của hai con linh thú. Hai nhát dao cắt đầu hai con linh thú xuống, tay thò vào trong lấy ra hai viên thú tinh vẫn còn dính máu.
“Shh…” Nhìn thấy một bạch y mỹ nữ với một khuôn mặt tuyệt mỹ đang mỉm cười mê người, mà trong hai tay nàng, một bên nắm thanh chủy thủ vấy máu, tay kia lại cầm hai viên thú tinh nhiễm đầy máu tươi. Hình ảnh này, dù như thế nào cũng khiến người ta thấy vô cùng kỳ quái.
“Xin hỏi, ta nên đến nơi nào để khảo hạch thuần thú sư?” Giọng nữ dễ nghe lại lôi sự chú ý của mọi người quay về.
“Việc này, Thiên Nguyệt, ngươi ở đây điền vào một bảng biểu, sau đó ta đưa ngươi đi chứng thực là xong.” Mạch Ngôn nuốt một ngụm nước miếng, mãi mới tìm về giọng nói của mình.
“Ồ!” Thủy Thiên Nguyệt cười xán lạn với Mạch Ngôn, lập tức đi về phía quầy phục vụ theo hướng tay hắn chỉ. Thiếu nữ lễ tân bên trong chưa đợi Thủy Thiên Nguyệt đến gần đã lập tức đưa bảng biểu ra, chỉ là tờ bảng biểu bằng giấy kia cứ phát ra tiếng soàn soạt liên tục. Cũng chẳng có cách nào, tay của thiếu nữ lễ tân run cầm cập.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…” Bảng biểu nhanh chóng được điền xong. Thủy Thiên Nguyệt nhìn về phía Mạch Ngôn: “Được rồi, đưa ta đi chứng thực nào!”
“A, Thiên Nguyệt, ngươi cần làm chứng thực của thuần thú sư cấp mấy?” Mạch Ngôn cẩn thận hỏi.
“À.” Thủy Thiên Nguyệt nhíu mày, trong trò chơi nàng chơi, tuy kỹ năng thuần thú không bằng luyện đan nhưng cũng đạt đến tiêu chuẩn tông sư. Vì thế, nàng chớp mắt hai cái, hỏi: “Mạch Ngôn, nếu muốn mua linh thú cao cấp nhất Liên Minh Thuần Thú Sư thì yêu cầu cấp mấy?”