Cực Phẩm Nữ Thượng Thần

Chương 26

Vất vả lắm mới vào được dị thế, làm gì thì làm cũng phải đi khắp nơi nhìn khắp chốn. Hiểu không? Đây gọi là tham quan, du lịch!

Chỉ là, Thủy Thiên Nguyệt nhìn hai đạo thánh chỉ trong tay, đáy mắt nàng không khỏi hiện lên một màu u ám. Xem ra lão già Hoàng thượng kia đã bắt đầu thấy bó tay với Thủy gia, hay đúng hơn là Thủy Toàn. Xem ra, có một số việc, tối nay mình phải nói chuyện nghiêm túc với Thủy Toàn mới được. Nếu Hoàng thượng đã nổi lên lòng nghi ngờ với Tể Tướng dưới một người trên vạn người, vậy thì Thủy gia cũng nên có chút đề phòng.

Tính cách của Thủy Thiên Nguyệt là người không phạm ta, ta không đυ.ng người. Nếu người phạm ta, ắt sẽ trả lại gấp trăm lần!

Nếu có người dám chọc đến nàng thì nàng phải đùa chết kẻ đó thì mới cam tâm!

Chỉ là không biết rằng tên Cửu Thiên Tuế Phong Lan Tẫn này, hắn rốt cuộc có quan hệ gì với nhân vật chính trong trò chơi. Hơn nữa, cho dù hắn là thái giám nhưng quyền lực của hắn quá lớn. Hoàng thượng không có khả năng không đề phòng. Vậy thì tại sao mình lại được gả qua đó? Đương nhiên không đơn giản chỉ cần mình cưới hắn là được. Nhưng nếu làm gián điệp giống như kiếp trước của Thủy Thiên Nguyệt... Không có khả năng, cũng không thích hợp.

Thêm nữa, liệu Thủy Toàn có biết hai đạo thánh chỉ này không? Nếu biết thì ông sẽ có phản ứng gì?

Nhưng Thủy Thiên Nguyệt lại không ngờ rằng cùng ngày hôm đó, cả hai người Thủy Toàn và Thủy Nhiễm Trần không ai trở về. Sau khi phái người ra ngoài nghe ngóng tin tức mới biết rằng cùng đêm đó Hoàng Thượng đã giữ Thủy Toàn ở lại hoàng cung, lý do cũng rất đơn giản: Do là có chuyện quan trọng muốn nói. Còn Thủy Nhiễm Trần thì vì công việc ở học viện nên sáng mai mới có thể trở về.

Thủy Thiên Nguyệt nhìn hai cuộn thánh chỉ trên bàn, không kiềm được mà nở nụ cười. Hay thay cho một tên Hoàng đế Cổ Nhạc Quốc! Thế mà lại dám động chạm đến mình. Ngày mai, dù hai người Thủy Toàn và Thủy Nhiễm Trần có trở về thì cũng không có bất kỳ biện pháp nào xử lý chuyện này nữa. Bởi vì nó đã trở thành kết cục định sẵn. Hơn nữa, sau khi người được phái đi thăm hỏi trở về còn nói với Thủy Thiên Nguyệt thêm một chuyện khác, đó là: Hôn sự của Bát Hoàng tử lại cùng một ngày với mình.

Trên mặt Thủy Thiên Nguyệt lộ ra nét cười, chỉ có đôi mắt kia vẫn lạnh băng: “Nếu đã như vậy. Thế thì Bát Hoàng tử à, có lẽ ta phải tặng ngươi một phần đại lễ rồi!”



Sáng hôm sau, trời vừa tảng sáng, Thủy Thiên Nguyệt đã rời khỏi phủ Tể Tướng rồi đi một mạch đến trước cổng Bích Thủy Hồng Chước mới dừng lại.

“Ồ, Thiên Nguyệt muội muội hôm nay đến sớm thật đó!” Trên mặt Yến Bích Thủy có chút lười biếng. Không còn cách nào khác, nữ nhân này vốn vẫn chưa rời giường, nhưng khi nghe thấy Thủy Thiên Nguyệt tới, lúc này mới bò khỏi giường. Mặt chưa rửa, tóc chưa chải, chẳng qua, dù có là vậy thì nữ nhân xinh đẹp này trông cũng có một loại khí chất phong tình khác. Đáng tiếc là Thủy Thiên Nguyệt không phải nam nhân!

“Đây là hai viên đan dược mà Bát Hoàng tử muốn, đúng rồi, Hỏa Linh đâu?” Thủy Thiên Nguyệt nói, nâng mí mắt quét hai cái trên người Yến Bích Thủy: “Chảy nước dãi rồi kìa!”

“A!” Thật không ngờ lời nói của Thủy Thiên Nguyệt lại có sức công phá như vậy. Yến Bích Thủy hơi nôn nao nhưng vẫn mau chóng lấy lại tinh thần: “Thiên Nguyệt muội muội, muội trông thế mà hư thật nha!”

Ấy vậy mà bàn tay kia lại đưa lên khóe miệng, lau mạnh mấy cái.

“Đây chính là Hỏa Linh mà chiều hôm qua Bát Hoàng tử phái người đưa tới!” Vừa nói, Yến Bích Thủy vừa lấy thứ gọi là Hỏa Linh ra. Nó được đặt trong một chiếc hộp ngọc.

Thủy Thiên Nguyệt đưa tay mở hộp ra. Viên Hỏa Linh này là một viên Hỏa Linh hình hoa, còn mang hình dạng của một đóa sen nho nhỏ. Thêm nữa, đó còn xem như là loại Hỏa Linh yếu nhất, nhưng có còn hơn không.

Phất tay cất kỹ Hỏa Linh, Thủy Thiên Nguyệt đứng dậy.

“Sao thế Thiên Nguyệt muội muội? Muội phải đi rồi à?” Yến Bích Thủy đứng phía sau kêu lên.

“Tỷ đi rửa mặt đi!”

“Thiên Nguyệt muội muội, học viện của Nhiễm Trần đệ đệ sẽ có một đợt thí luyện, thời gian ấn định vào ngày thứ ba sau ngày đại hôn của muội!” Thanh âm Yến Bích Thủy lại truyền đến: “Nhắc Nhiễm Trần đệ đệ cẩn thận chút!”

Nghe thấy lời này, thân hình Thủy Thiên Nguyệt không khỏi cứng đờ: “Cảm ơn!”

Yến Bích Thủy nhìn bóng dáng Thủy Thiên Nguyệt, lẩm bẩm: “Thiên Nguyệt muội muội, ta không biết nhiều về chuyện này lắm, chỉ có thể nhắc nhở muội thôi.”

Thủy Thiên Nguyệt rời khỏi Bích Thủy Hồng Chước thì không lập tức trở về phủ Tể Tướng. Ngẫm lại lời nhắc nhở của Yến Bích Thủy. Có lẽ trong lúc thi đấu sẽ có người ra tay với Thủy Nhiễm Trần. Còn về phần đó là ai thì Thủy Thiên Nguyệt hiểu rõ: Dù mình có đến hỏi Yến Bích Thủy thì nữ nhân kia cũng sẽ không nói. Nàng ta không nói cũng không sao cả, sớm muộn gì mình cũng sẽ biết. Tuy nhiên điều quan trọng nhất bây giờ là bảo Thủy Nhiễm Trần mang thêm nhiều món đồ bảo mệnh.

Một người một đường đi thẳng tới trước Liên minh Thuần Thú Sư.

“Đứng lại! Nơi này là Liên Minh Thuần Thú Sư, người không liên quan không thể vào!”

Trước khi Thủy Thiên Nguyệt nhấc chân bước lên bậc thang đi vào Liên Minh Thuần Thú Sư thì hai tráng hán lại đứng chắn trước người nàng.

“Không phải ở đây có linh thú cao cấp à?” Thủy Thiên Nguyệt nhướn mày.