“A!” Một tiếng rống thảm thiết như tiếng heo bị chọc tiết vang lên, rồi được truyền đi rất xa, rất xa.
“Ơ, tỷ, chuyện này là sao?” Thủy Nhiễm Trần nhìn đóa hồng cắm trên mông Kim Hâm kia. Có vẻ như hắn cũng không biết được đóa hoa này là ở đâu ra.
“Tạo hình này được gọi là Hậu Đình Hoa - hoa hồng bạo cúc!” Thủy Thiên Nguyệt khẽ cười: “Được rồi, đệ gọi Tiểu Kim và Tiểu Phong về đi!”
(Chú (người dịch): ‘Hậu Đình Hoa’ là chơi chữ, từ này trong văn học ám chỉ tính sự giữa nam nữ hoặc nam nam, kết hợp với cái tên sau, thông thường ‘cúc’ ám chỉ hậu môn, ở đây Thủy Thiên Nguyệt có lẽ đã đem hoa cắm thẳng vào hậu môn của Kim Hâm)
Ở phía xa, hai con Tiểu Kim và Tiểu Phong vẫn đang một lòng một dạ đuổi theo mấy tên hầu của Kim phủ. Nhưng hiện tại phần lớn bọn chúng đều đã nằm lăn trên đất, khắp người là máu, không ngừng lăn lộn, kêu gào.
Thủy Nhiễm Trần vẫn rất lương thiện, hắn không hề có ý lấy mạng bọn chúng. Nhưng mà thiếu chân, thiếu tay thì nhất định phải có rồi. Nói cho cùng thì chuyện này đối với Tiểu Kim, Tiểu Phong mà nói, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ như há miệng mà thôi. Vậy nên hắn cũng rất vui vẻ để bọn chúng tự do làm vậy.
Sau khi đánh xong đám người đấy. Hai tỷ đệ mang theo tâm tình vui vẻ đi đến Bích Thủy Hồng Chước.
“Ai nha, Thiên Nguyệt muội tử, cuối cùng muội cũng đến rồi! Tỷ tỷ đã đợi muội suốt mấy ngày nay.” Vừa mới gặp mặt, Yến Bích Thủy đã cực kỳ nhiệt tình chào đón Thủy Thiên Nguyệt: “Đúng rồi, muội muội. Gần đây muội có cần dược liệu gì không? Tỷ tỷ sẽ chuẩn bị giúp muội.”
“Ồ, không cần.” Thủy Thiên Nguyệt lắc đầu. Dù sao nàng đã được con hồ ly lông đỏ kia tặng cho nhiều dược liệu như vậy. Trong một thời gian dài nàng sẽ không cần phải ra ngoài mua dược liệu nữa.
“Hì hì, muội muội, nếu muội có thiếu thì cũng đừng khách sáo với tỷ. Dù gì thì hiện giờ tình hình dược liệu trong kinh thành cũng khá là eo hẹp!” Yến Bích Thủy vừa nói vừa xích lại gần Thủy Thiên Nguyệt: “Xem ra muội muội là không biết rồi, mười ngày trước, kho dược liệu và ruộng thuốc trong Hoàng cung đột nhiên lại bị trộm sạch! Hoàng đế đã nổi trận lôi đình. Nhưng đến tận hôm nay vẫn chưa tìm ra chút manh mối nào.”
“Ồ!” Ngón tay của Thủy Thiên Nguyệt không khỏi vuốt nhẹ lên chiếc nhẫn của con cáo nhỏ kia. Nhưng trên mặt nàng cũng không lộ ra nhiều biểu cảm: “Đúng rồi, Bích Thủy tỷ! Không phải tỷ nói là có việc muốn tìm muội sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“À, là Bát hoàng tử muốn nhờ muội luyện chế giúp một loại đan dược!” Tuy Thủy Thiên Nguyệt không hề nói viên Đại Hoàn Đan kia la do bản thân mình luyện thành. Nhưng Yến Bích Thủy đã sớm đem Viên Đại Hoàn Đan đó và Thủy Thiên Nguyệt liên hệ với nhau. Nhìn thấy sắc mặt sầm xuống của Thủy Thiên Nguyệt khi nhắc đến Bát hoàng tử, nàng ta liền vội vàng giải thích: “Bát hoàng tử nói bất kỳ ai có thể giúp ngài luyện ra loại đan dược đó, ngài sẽ đáp ứng tất cả mọi điều kiện của người đó. Nói thật, Thiên Nguyệt muội tử, tỷ nhận thấy chuyện này đối với muội mà nói là một cơ hội.”
Nói rồi Yến Bích Thủy hơi ngừng lại một chút: “Đương nhiên là ngài ấy không hề biết người đó là muội.”
Ánh mắt của Thủy Thiên Nguyệt không ngừng chớp chớp. Bàn tay nàng hơi nắm lại, nhưng cũng không nói tiếng nào.
“Bích Thủy tỷ, sao tỷ lại có thể như vậy? Tỷ tỷ của ta làm sao có thể vì kẻ đó mà luyện chế đan dược được?” Thủy Nhiễm Trần rất không vui. Hắn vừa nói vừa nắm lấy tay Thủy Thiên Nguyệt: “Tỷ, chúng ta đi!”
“Hắn muốn loại đan dược gì?” Thủy Thiên Nguyệt hỏi bằng một giọng lạnh lùng. Tuy rằng chuyện lần này Yến Bích Thủy thật sự đã khiến nàng rất không vừa lòng. Nhưng có một câu nàng ta quả thật đã không nói sai. Đó chính là bản thân mình thật sự cần một cơ hội thế này để giải trừ hôn ước với Bát hoàng tử.
“Ngài ấy cần Phá Tấn Đan!”
“Ồ, là loại đan dược giúp Đại võ sĩ đột phá lên Võ sư?” Thủy Thiên Nguyệt hơi nheo mắt lại: “Loại thuốc này, lý ra Ngô Ngữ cũng có thể luyện chế được chứ!” Thủy Nhiễm Trần vừa thấy Thủy Thiên Nguyệt lên tiếng liền rất ngoan ngoãn ngồi xuống. Hắn biết là tỷ tỷ của mình nhất định đã có tính toán. Cho dù tỷ tỷ quyết định thế nào, hắn cũng sẽ đứng về phía tỷ tỷ, ủng hộ tỷ tỷ.
“Thì đúng là vậy. Nhưng mà thuốc Ngô Ngữ chế ra phẩm cấp quá thấp. Sau khi uống vào vẫn sẽ có nguy hiểm, mà Bát hoàng tử thì rất hiển nhiên muốn an toàn đến hết mức có thể!”
“Được! Vậy thì bảy ngày sau, ta có thể luyện chế thuốc này. Nhưng ta có một điều kiện, đó chính là hắn cần phải phải hủy bỏ hôn ước với Thủy Thiên Nguyệt của Tướng phủ, đồng thời hắn nhất định phải cưới Lý Tĩnh của phủ Lý thượng thư làm chính phi.” Khóe môi của Thủy Thiên Nguyệt nhếch lên thành một nụ cười trào phúng.
“Ha ha, chiêu này của muội muội thật không tệ. Như vậy ánh mắt của mọi người sẽ chỉ đổ vào Lý phủ thôi.” Yến Bích Thủy cười đến run cả người. Sau đó bàn tay ngọc ngà của nàng khẽ vẩy một cái, lập tức ba phần dược liệu được sắp xếp ngay ngắn liền xuất hiện trên mặt bàn.
“Nguyệt muội muội, đây là ba phần dược liệu cho Phá Tấn Đan, ta đã chuẩn bị giúp muội rồi. Đúng rồi, muội muội, ta còn thay muội đưa thêm một yêu cầu cho Bát hoàng tử.” Thấy nét mặt của Thủy Thiên Nguyệt không có vẻ gì là khó chịu, Yến Bích Thủy mới hạ thấp giọng nói: “Bên cạnh Bát hoàng tử có một con Hỏa linh do mẫu thân ngài để lại. Ta đã yêu cầu ngài ấy dùng thứ đó làm thù lao!”