“Mẫu thân!” Tên nhóc thối đưa một ngón tay vào ngậm trong miệng. Sau đó mở to mắt nhìn chằm chằm vào quả hồ lô nhỏ đang nằm trong tay Thuỷ Thiên Nguyệt, một sợi nước dãi óng ánh cũng chảy ra.
“Nhóc...” Thuỷ Thiên Nguyệt khẽ nhíu mày: “Nhóc muốn lấy cái này ư?”
“Ừm!” Tiểu tử thối gật đầu lia lịa.
“Không được, tuyệt đối không thể đưa cái này cho nhóc được!” Thuỷ Thiên Nguyệt nhanh chóng lật tay, giấu quả hồ lô màu đỏ này vào trong nhẫn không gian của mình.
Nhưng không ngờ rằng tiểu tử thối hít hít mũi, xoay người lại, hai bờ mông nhỏ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, chạy thẳng đến chỗ ruộng thuốc.
Thuỷ Thiên Nguyệt nhìn theo hướng đó, trái tim không kìm được mà treo lơ lửng, đó đúng là hướng của năm loại linh dược mà nàng vừa gieo trồng lúc nãy. Hóa ra những dược liệu khác trong ruộng thuốc kia không có cái nào lọt vào mắt xanh của tên tiểu tử kia, nhưng chỉ cần là đồ cao cấp thì sẽ vừa ý ngay.
“Tên nhóc này, không được!” Thuỷ Thiên Nguyệt nhanh chóng co cẳng đuổi theo phía sau.
Thuỷ Thiên Nguyệt nhanh, nhưng tiểu tử kia còn nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt đã rút củ nhân sâm đã ngưng ra linh dược từ trong ruộng thuốc, cũng không thèm thổi bùn đất xung quanh, há miệng ra định cắn một cái.
“Không được!” Thuỷ Thiên Nguyệt kịp thời kéo tiểu tử thối này qua, giật lại thức ăn từ trong miệng tiểu tử thối, cứu được gốc nhân sâm nhỏ.
“Mẫu thân...” Thức ăn ngon đã dâng đến tận miệng thế nhưng cứ như vậy mà bay mất, đừng nói đến vẻ mặt đầy tủi thân của tên nhóc thối kia, trong đôi mắt to tròn đen nhánh kia lập tức ầng ậc nước mắt.
“Cái này là thứ mà ta đã vất vả lắm mới tìm được, nhóc không được phép ăn cái này, hiểu chưa?” Thuỷ Thiên Nguyệt kiềm chế sự kích động, giải thích với tiểu tử thối.
“Mẫu thân...” Tiểu tử thối tủi thân kêu một tiếng, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé, bắt đầu xoa xoa bụng mình, ý muốn nói rằng: Nàng không cho hắn, nhưng hắn cảm thấy đói mà, vậy thì phải làm sao đây?
“Ôi, đói bụng thì phải nói sớm chứ!” Thuỷ Thiên Nguyệt lườm hắn một cái, ngay lập tức ôm chầm lấy tiểu tử thối: “Ta dẫn nhóc ra ngoài đi ăn vài món nhé!”
...
Trên bàn bát tiên(*) bày đầy một bàn toàn là mỹ thực: có cá, có gà, có thịt, dù sao chỉ cần là thứ trong phủ có, thì Thuỷ Thiên Nguyệt đều sai người làm một phần.
(*) bàn bát tiên: một loại bàn vuông
“Mẫu thân.” Thế nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu tử thối như đang than khóc thảm thiết. Hắn nhìn những món mỹ thực trên bàn, rồi lại quay sang nhìn Thuỷ Thiên Nguyệt, sau đó vẫn tiếp tục để tay lên bụng. Dáng vẻ ấy muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
“...” Thuỷ Thiên Nguyệt đột nhiên nhớ đến, dường như nàng đã từng nghe nói lúc còn trong trò chơi rằng, loại đan linh như thế này, ngoại trừ đan dược hoặc linh dược cao cấp ra thì không ăn được bất cứ món nào khác.
Không phải chứ!
Nghĩ một lúc, Thuỷ Thiên Nguyệt lật tay, lấy ra một viên Đại Hoàn đan trước kia đã từng cho Hồng Hồng ăn từ trong nhẫn không gian: “Tiểu tử thối, nhóc ăn được cái này không?”
Ánh mắt của tên tiểu tử thối kia chuyển đến viên Đại Hoàn đan đang nằm trên tay Thuỷ Thiên Nguyệt. Trong nháy mắt, cặp mắt kia sáng rực lên. Hắn không nói hai lời, miệng chảy nước dãi óng ánh nhảy đến, đôi tay ôm lấy bàn tay trắng như ngọc của Thuỷ Thiên Nguyệt, sau đó há miệng, một hơi nuốt luôn viên Đại Hoàn đan trên tay Thuỷ Thiên Nguyệt.
“Mẫu thân!” Nuốt xong một viên Đại Hoàn Đan, đôi mắt của tiểu nam hài sáng rực lên, khuôn mặt đầy mong chờ nhìn chằm chằm Thuỷ Thiên Nguyệt, vẻ mặt kia lộ rõ ý muốn nói rằng: Hắn vẫn muốn ăn tiếp.
“Không được, tên nhóc thối, ta nói cho nhóc biết: Nếu như nhóc vẫn muốn ăn đan dược, vậy sau khi nhóc quay về không gian Dược Thần thì nhóc không được ăn bất cứ loại dược liệu ta đã trồng, biết chưa? Nếu không thì ta sẽ không cho nhóc ăn đan dược nữa, hiểu không?” Thuỷ Thiên Nguyệt vừa uy hϊếp vừa hăm doạ. Dù sao với thân phận hiện tại của nàng cũng không thể mang đứa con ghẻ này theo bên cạnh suốt được. Hơn nữa, lỡ như thật sự có người nhận ra thân phận thật của hắn, vậy thì không chừng sẽ tìm cách ăn tươi nuốt sống tiểu tử thối này luôn.
“Tỷ, thằng nhóc quỷ này là con nhà ai thế?” Đúng lúc này, thế mà Thuỷ Nhiễm Trần ôm Hồng Hồng đến. Một người một hồ ly xuất hiện trước cửa phòng của Thuỷ Thiên Nguyệt.
“Nhặt đó!” Thuỷ Thiên Nguyệt chỉ trả lời hai chữ.
“Ặc, nhặt à!” Thuỷ Nhiễm Trần hơi ngẩn ra.
Nhưng Hồng Hồng đang nằm trong lòng hắn bỗng hít một hơi. Sau đó đôi mắt vốn đang khép hờ bỗng mở to ra, nhìn chằm chằm vào tên nhóc thối kia.
“Bây giờ nhóc về lại được chứ?” Thuỷ Thiên Nguyệt vừa nói vừa lấy một viên Đại Hoàn đan ra, thương lượng với tiểu tử thối: “Bây giờ nhóc quay về, nếu như không đυ.ng đến bất cứ thứ gì khác, vậy thì viên đan dược này là của nhóc!”
Tiểu tử thối chảy nước miếng nhìn chằm chằm viên đan dược trên tay Thuỷ Thiên Nguyệt, nhưng mà cũng không nhào qua ngay lập tức như vừa nãy. Hắn nghiêm túc suy nghĩ. Sau đó, hắn cúi đầu nhìn mấy ngón tay của mình, đôi tay lật qua lật lại mấy lần.
Đột nhiên tiểu tử thối ngã gục trên đất, giơ hai tay hai chân của mình lên, sau đó nghiêng đầu nhìn Thuỷ Thiên Nguyệt, ý muốn nói rằng: Một viên thôi chưa đủ, ít nhất cũng phải mười viên cơ.
Nói cách khác, vừa rồi hắn nhìn ngón tay mình cả buổi là đang cảm thấy mười ngón quá ít, nên tính luôn cả mấy ngón chân của mình nữa.