7 ngày đã trôi qua, thấm thoát như một cái chớp mắt, khoảng thời gian ấy đối với Tài và minh vô cùng cực khổ bởi vì, bọn họ dẫn không tìm ra đủ số tiền ba tỷ kia để trả nợ cho việc mà Minh đã khiến bản hợp đồng, mà cậu đoán ra phải ký kết với đối tác, bị hủy bởi vì sơ suất của bản thân, và giờ cậu không biết phải làm gì, khi thời hạn đã đến mà vẫn chưa tìm ra được 3 tỷ để trả nợ...
Tài đưa mắt nhìn Minh đang tỏ vẻ u buồn, mà lên tiếng hỏi rằng: "Chúng ta phải làm gì đây chứ, làm gì để kiếm ra 3 tỷ kia ngay bây giờ, bởi hôm nay là hạn cuối rồi, nếu như chúng ta không làm gì đó, thì chắc chắn hắn ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu, hắn ta sẽ đến đây vì bản hợp đồng đó, và bắt chúng ta phải bồi thường 3 tỷ kia, nếu như chúng ta không bồi thường được 3 tỷ đó thì, chắc chắn lúc đó anh sẽ vào tù, và thậm chí đám giang hồ kia nữa, bọn chúng sẽ làm gì chúng ta đây..."
Trời những lời nói của Tài. Minh tỏ vẻ chưa cùng lo lắng: "Anh cũng không biết phải làm gì nữa? Để có thể kiếm ra được 3 tỷ kia ngay bây giờ, và anh nghĩ rằng đây là số phận rồi, hôm nay chắc chắn anh sẽ bị bọn giang hồ đó đánh đập, và rồi bị tống vào tù..."
Tài ôm chầm lấy Minh mà khóc nức nở: "Không chuyện này không thể xảy ra được, chúng ta cần phải làm gì đó, Em không muốn anh phải rời xa em, Em không muốn anh trai của mình, phải vào tù đâu, rồi chuyện gì sẽ xảy ra chứ? Khi anh vào trong tù hả? Anh biết không, em chỉ có một mình anh là người thân thôi, em đã mất đi tất cả rất nhiều thứ, nhưng em không thể mất được anh được, bởi vì anh chính là niềm hi vọng cuối cùng, là bến bờ hạnh phúc của em, là người luôn quan tâm và ở bên cạnh của em, vậy nên em không thể mất anh được..."
Minh bây giờ thở dài, anh cũng bất lực không thể làm được gì, bởi những chuyện sắp xảy ra với bản thân của mình, bởi vì đó là một biến cố khá lớn, Cho dù anh có làm gì đi chăng nữa, thì e rằng cũng có vượt qua được.
Minh giờ đây nói với Tài rằng: "Em cứ bình tĩnh đi, không có anh chị đã sao chứ, cuộc đời của em tương lai của em, Mọi thứ vẫn còn dài, còn anh là ai anh là gì trong cuộc đời của em? Anh cũng chỉ là một người qua đường, anh cũng chỉ là một người giúp đỡ em, thậm chí anh là một kẻ thương hại em, bạn nghĩ rằng em giống như em trai của anh, nên mới giúp đỡ em như vậy...
Em đừng vì sự thương hại của anh, đừng vì sự quan tâm kia, mà đánh mất đi cuộc đời của mình, đánh mất đi cả một tương lai, bậy nên hãy nghe cho kỹ đi, nếu như anh thực sự xảy ra chuyện gì, thì anh chỉ mong muốn một điều thôi, anh mong rằng người em trai của mình có thể sống thật tốt, và có một cuộc đời mới, chứ không phải là chìm trong sự đau đớn nghe rõ chưa, và hôm nay cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, thì chúng ta cũng không thể ngăn cản đó được, bởi có lẽ đây là định mệnh của chúng ta..."
Bọn họ cứ như vậy đã chìm trong sự đau buồn, mà ngồi đó thẫn thờ với tâm trạng lo lắng, bọn họ đang chờ đợi thứ sẽ ập đến với cuộc đời của mình, thứ sẽ khiến bọn họ chia ly, thứ sẽ khiến cuộc đời của họ trở thành một màu tăm tối, và liệu rằng bọn họ có còn một hy vọng nào trong cuộc đời này khi mọi thứ họ đang trải qua chính là một màu đen hay không?
Ngọc Như đang làm việc trong phòng của mình, ánh mắt cô không ngừng nhìn chăm chăm vào máy tính để xem những số liệu ở đó, đôi bàn tay đang đặt trên con chuột là điều khiển của cái máy tính, vẫn đang chăm chú nhìn vào máy tính thì giờ đây, âm thanh điện thoại đã vang lên. Ngọc Như tỏ vẻ vô cùng tức giận, cô suy nghĩ rằng: "Rốt cuộc là ai to gan như vậy chứ? Khi mình đang làm gì mà lại làm phiền mình như thế này? Mấy tình cấp dưới này bộ muốn bị đuổi việc hay sao..."
Ngọc Như giờ đây đã bắt máy, giọng của cô vang chí ché, chửi đám người kia trong sự tức giận: "Mấy người cũng phải biết điều chứ? Mấy người không biết đây là giờ làm việc của tôi sao, tại sao lại gọi tôi như vậy, mấy người có biết là mấy người đó làm phiền tôi không? Làm tôi mất tập trung trong việc thống kê số liệu, trong năm nay của công ty rồi đó, và liệu rằng mấy người có đền được, số tiền tổn thất nếu như, nó bị hao hay là xảy ra vấn đề gì đó, khi tôi mất tập trung không hả..."
Người đàn ông đầu dây bên kia giờ đây ấp a ấp úng trong sự sợ hãi: "Thưa giám đốc...Thư giám đốc, thực ra tôi có chuyện quan trọng muốn nói, cô có thể cho tôi nói vài câu được không..."
Ngọc Như vẫn là tỏ vẻ khó chịu, cô lên tiếng quát lớn rằng: "Tôi không cần biết mấy người muốn báo gì, nhưng đang trong giờ làm việc của tôi, vậy nên các ngươi đừng gọi làm phiền nghe rõ chưa, Giờ muốn nói gì thì nói sau, còn bây giờ thì tắt máy đi..."
Thế là người đàn ông kia đã tắt máy, rồi thở phào nhẹ nhõm, khi Ngọc Như không nóng giận mà đổi việc ông...