Chương 24
Trưa hôm đó khi Sam về đến nhà thì cả T.J. và Luna cũng vừa đến cửa nhà anh. Nghĩa là khả năng Jaine đang trong nhà anh lớn hơn là trong nhà cô. Anh thích điều đó. Anh hi vọng cô cảm thấy thoải mái bởi vì anh không có ý định để cô ngủ ở nhà cô cho đến khi anh tóm được kẻ gϊếŧ hại Marci và có lẽ thậm chí là cả sau đó. Có cô quanh mình quá vui thích để có thể từ bỏ, thậm chí chỉ là tạm thời.Hôm đó trời nóng khủng khϊếp và mồ hôi cứ chảy ròng ròng theo sống lưng anh khi anh vào trong. Anh đặt cái đống giấy nặng nề xuống bàn uống cà phê, một nửa trong đống file nhân sự ở Hammerstead được in ra rồi đứng một phút để hít vào luồng không khí mát lạnh thoáng đãng. Phổi anh được giải phóng khỏi sự phá huỷ do cái nóng, anh rũ áo khoác ra rồi hướng về phía tiếng ồn ào trong nhà bếp.
Jaine đang rót 4 cốc trà đá nghĩa là cô đã nhìn thấy anh lái xe về.
“Anh về đúng lúc quá,” cô nói.
Anh tháo súng vào bao súng đặt chúng trên quầy cạnh máy pha cà phê. “Có việc gì vậy?” Anh lấy một cốc trà và uống ừng ực, cổ họng chuyển động. “Bọn em đang vạch kế hoạch thức vì Marci. Chị của cậu ấy, Cheryl sẽ đến.”
“Ở đâu và bao giờ?” anh hỏi ngắn gọn.
“Đêm mai, ở nhà tôi.” Luna nói. “OK, tôi có thể ở đó.”
Jaine giật mình nói, “Nhưng nếu bọn em ở cùng nhau, bọn em được an toàn phải không?”
“Không hoàn toàn. Em có thể cung cấp cho hắn cơ hội vàng để tóm tất cả bọn em một lúc. Anh sẽ không làm ảnh hưởng đâu nhưng anh sẽ ở đó.”
Jaine khịt mũi. Nếu Sam ở bất cứ đâu, anh sẽ gây ảnh hưởng. Anh là kiểu người mà bạn không thể tảng lờ đi được. T.J. liếc một cái nhìn đầy ý nghĩa về phía anh. “Trước khi chúng tôi bắt đầu, tôi có một tin mới.”
“Tớ cũng có 1 tin mới,” Jaine nói.
“Tôi cũng thế,” Sam nói.
Tất cả đều chờ đợi. Không ai nói gì. Cuối cùng Luna nói. “Vì tôi là người duy nhất không có tin gì mới nên tôi sẽ chỉ định.” Cô chỉ vào T.J. “Cậu trước. Cậu làm tớ tò mò từ khi chúng ta nói chuyện qua điện thoại với nhau đấy.” T.J. nhướng mày về phía Sam và anh biết cô đang hỏi liệu có được không nếu cô nói với hai người kia cô đã làm gì. Vì thế nào cô cũng kể cho họ nghe nếu anh không kể, anh nói. “Nói đi.”
“Tớ đã sao chép file nhân sự cho ngài Strawn.” Cô nói. “Ông ấy nói là có thám tử nào đó muốn xem chúng và ông ấy cho phép.”
Cả ba cặp mắt dồn về phía anh. Anh làm ra vẻ. “Tôi đã mang rất nhiều giấy tờ về nhà. Chúng ta sẽ xem tất cả những cái tên xem có tiền án hoặc tiền sự không.”
“Mất bao lâu?” Jaine hỏi.
“Nếu không có cái gì thình lình hiện lên máy tính chỉ đúng cái cần thì chúng ta sẽ phải xem xét tất cả các file và xem có gì đó đáng chú ý không, thậm chí chúng ta còn phải đào bới sâu hơn nữa kìa.”
“1 ngày? 2 ngày?” cô ướm hỏi.
“Em là kiểu người hơi lạc quan phải không?” Anh uống một ngụm to trà đá.
Luna ra dấu chữ T, báo hiệu hết giờ và chỉ sang phía Sam. “Đến lượt anh.”
“Phòng giám định tìm thấy một sợi tóc màu vàng hoe trên mình Marci nhưng không phải của cô ấy.” 3 người trở nên bất động, và anh biết đầu họ đang chạy đua, nghĩ về tất cả những người đàn ông có tóc màu vàng hoe ở Hammerstead. “Có gì xuất hiện trong đầu không?” anh hỏi. “Không thực sự,” Jaine nói. “Và cái mà anh gọi là vàng hoe, bọn em có thể gọi là nâu sáng.” Cô nhìn những người khác, nhún vai. “Có rất nhiều anh chàng ở công ty như vậy.”
“Đừng có đánh rơi sự cảnh giác,” anh cảnh báo. “Có thể cô ấy nhặt được sợi tóc ở đâu đó. Đó chỉ là một hướng thôi, và khi chúng tôi tóm được hắn, nếu DNA phù hợp chúng tôi sẽ bắt giữ. Chỉ là cẩn trọng hơn với những gã tóc vàng hoe thôi.”
“Suy nghĩ đáng mừng,” Luna nói rầu rĩ. “Tôi nghĩ tôi là người duy nhất thuộc dòng ngăm đen trong phòng mua bán.”
“Tôi sẽ xem các file lần lượt theo phòng ban, bắt đầu từ phòng kế toán vì Marci là mục tiêu đầu tiên. Tiện đây,” anh nói với T.J. “cám ơn cô vì đã đưa nó cho tôi theo từng phòng ban riêng biệt.”
Cô ném cho anh cái nhìn hài hước. “Bất cứ điều gì tôi có thể giúp.” Luna lại hướng về cuộc đối thoại, chỉ vào Jaine. “Đến lượt cậu.”
Jaine thở một hơi sâu. Sau 3 cuộc đính hôn tan vỡ, cô phải khích lệ bản thân khi thông báo rằng cô lại...dự định... kết hôn. Cô liếc nhìn Sam và anh nháy mắt với cô.
“Samvàtớsẽkếthôn,” cô nói vội vàng, từ ngữ ríu lại với nhhau như thể làm thế chúgn sẽ bớt gây chú ý hơn. Chỉ có Chúa mới không chú ý, họ không thể nén lại được.
Sam nhét ngón tay vào lỗ tai để bảo vệ nó khỏi những tiếng hét rú lên. T.J. ôm chặt lấy Jaine. Luna ôm lấy Sam. Rồi cuối cùng họ ôm chặt lấy nhau. Vòng ôm quá nhỏ vì thiếu Marci, Jaine nghĩ, nhưng cô cố ngăn nước mắt để nó không phá huỷ điều vui mừng nho nhỏ này. Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Sẽ buồn hơn khi vắng Marci, trống rỗng hơn nhưng dù thế nào nó vẫn tiếp diễn.
“Làm thế nào? Ý tớ là, khi nào?” T.J. hỏi.
“Trong ba tuần nữa, khi người thân của cô ấy về nhà.” Sam trả lời. “Tôi nghĩ có lẽ là tổ chức ở phòng đăng ký kết hôn thôi nhưng chẳng đủ cho gia đình tôi đâu và tất cả bọn họ đều muốn ở đó.”
“Có lẽ là công viên,” Jaine nói.
“Sao lại là công viên? Ở nhà ai đó sẽ đủ rộng. Họ hàng tớ có một khu nơi lắm, họ cần phải có với bảy đứa trẻ.”
Cô hắng giọng. “Gia đình em, gia đình anh, T.J. và Luna, bạn bè cảnh sát của anh và em ... ừm... đã mời tất cả mọi người trong khu phố.”
“Ừ, đúng vậy.” anh nói. “George và Sadie sẽ phải đến, và Eleanor và... và, chết tiệt, đám cưới nho nhỏ của em đã lên tới hơn trăm người rồi đấy đúng không?” anh kết thúc với giọng tuyệt vọng.
“Sợ là thế, kemo sabe”
“Điều đó cũng có nghĩa là kéo theo thức ăn, đồ đạc.”
“Anh hiểu rồi đấy.”
“Làm quái gì có ai làm được điều này cơ chứ?” Biểu hiện của anh nói rõ ràng là không phải là anh.
“Shelly sẽ làm. Chị ấy thích những việc c... kiểu này. Mặc dù chẳng có gì sung sướиɠ cả. Ngân quỹ của em eo hẹp vì trả tiền nhà, hệ thống an ninh mới, điện thoại di động và giờ thì em còn phải mua quần áo mới, đệm mới, ga trải giường mới,...”
“Em không cần đệm và ga trải giường,” anh chỉ ra và cả T.J. lẫn Luna đều bắn đầu rũ ra cười. T.J. lôi ra 5 đồng đô la từ túi xách và nhét vào tay Luna.
“Đã nói rồi,” Luna hân hoan.
Jaine nhíu mắt lại nhìn họ. “Các cậu đã đánh cá về cuộc sống tình yêu của tớ,” cô kết tội,
“Ừ, và tớ phải nói là tớ thất vọng vì cậu.” T.J. nói, cố nói giọng gay gắt. Cô vẫn đang cười nên cố gắng đó trở thành vô ích. “Tớ nghĩ cậu sẽ giữ anh ấy khỏi cậu ít nhất hai tuần.”
“Cô ấy đã không thể cưỡng lại tôi.” Sam nói giọng tự mãn, tự rót cho mình 1 cốc trà nữa.
“Tớ cảm thấy tiếc cho anh ấy,” Jaine chỉnh lại. “Khóc lóc và cầu xin. Thật đáng thương.”
Nụ cười của anh báo hiệu sự trả thù. Cô cảm thấy run rẩy đề phòng. Cô có lẽ sẽ phải làʍ t̠ìиɦ với anh, ôi, ba hay bốn lần để làm dịu càm giác tổn thương của anh ấy. Sự hi sinh mới lớn làm sao!
Cô yêu sự thoải mái của anh với bạn cô. Anh ngồi bên bàn giúp họ vạch kế hoạch cho buổi tưởng niệm mặc dù đóng góp của anh chỉ là “Bia và bỏng ngô. Mọi người còn cần gì nữa không?” Cho thấy anh chẳng hiểu gì về phụ nữ và thức ăn cả.
Sau khi T.J. và Luna rời đi, họ ra ngoài chuyển xe của cha cô từ gara nhà cô sang nhà anh. Anh giúp cô gấp tấm bạt lại và tháo tấm phủ viên đạn bạc nhỏ, anh nói, “Em có chìa khoá không?”
Cô móc chúng ra khỏi túi quần jean và vung vẩy trước mắt anh. “Muốn lái à?”
“Em đang cố gắng nịnh bợ anh sau khi bịa đặt anh khóc lóc và van xin đấy hử?”
“Không, em chỉ đang dự định bắt anh như thế sau này thôi.” Anh cười toe và giật mạnh chìa khoá khỏi tay cô. “Ôi trời” anh thở dài khi rút chân ra khỏi giày và bước 1 chân qua cửa, rồi đến chân tiếp theo, và trượt vào trong ghế lái. Chiếc xe vừa vặn với anh như găng tay. Anh đưa tay lướt vòng vòng quanh bánh lái. “Làm sao bố em có được nó?”
“Bố mua nó, năm 1964 nhưng bố có mối. Anh biết đấy ‘Sản xuất bởi Shelby, trang bị bởi Ford.’ Bố trong đội chế tạo động cơ và bố đã yêu chiếc xe này. Mẹ đã điên tiết với bố vì phải trả quá nhiều tiền mua xe trong khi hai người vừa mới có con – Shelly – và cần tiền mua nhà rộng hơn. Chỉ có 1000 chiếc được sản xuất, chính xác là 1011 chiếc. Vì thế giờ đây bố có chiếc Cobras nguyên bản, và nó đáng giá hơn những gì họ phải chi trả cho ngôi nhà của mình. Anh liếc qua vai nhìn chiếc Viper đang đậu ở lối lái xe nhà cô. “Bố em không phải người duy nhất trả hết tiền bạc mình có vào xe cộ đâu.”
“Cha nào con nấy mà. Tuy nhiên, em mua chiếc Viper để dùng nên không có giống như việc em bị ép trả 69 nghìn đô cho nó. Em đã sống bằng đồ hộp và thịt cá ngừ trong vòng 3 năm để trả tiền cho nó.”
Anh nhún vai. “Nhưng đã trả xong đúng không?”
“Đã xong hoàn toàn. Em không thể mua nổi nhà nếu em vẫn còn phải trả tiền mua xe. Dù sao, em mua nó là lỗi của bố.”
“Như thế nào?”
Cô khụt khịt nhìn chiếc Cobra. “Thế anh nghĩ bố dạy em lại bằng gì?”
Sam nhìn vẻ kinh hoàng. “Ông để người mới tập lái lái nó á?”
“Đấy là cách bố dạy bọn em học lái. Bố nói nếu bọn em điều khiển được chiếc Cobra, bọn em có thể điều khiển mọi thứ. Nhưng Shelly và David không thực sự có sở trường, họ thấy thoải mái với chiếc Lincoln của mẹ hơn. Em đoán có một số người cảm thấy thoả mãn ở một tốc độ nào đó.” Biểu hiện của cô cho thấy rằng cô không hiểu nhưng chấp nhận điều đó. “Chúa ơi.” Anh thực sự trở nên tái nhợt vì ý nghĩ 3 đứa trẻ tuổi teen chưa được dạy dỗ gì ngồi sau tay lái chiếc xe này. “Bố ghét chiếc Viper,” cô bật mí rồi cười tươi. “Một phần vì nó không phải là xe Ford, nhưng bố thực sự, thực sự ghét vì bố bị chiếc Viper đánh bại ở tốc độ tối đa. Chiếc Cobra gia tốc nhanh hơn nhưng sau một khoảng cách nào đó thì em có thể đuổi kịp bố.”
“Em đua xe?” anh rống lên, trông như thể sắp nhảy ra khỏi xe.
“Chỉ để xem những con ngựa có thể làm gì thôi mà,” cô trấn an anh. “Và em không đua trên phố, em đua ở đường đua.” Anh nhắm mắt lại. “Em và bố em có rất nhiều điểm tương đồng, phải không?” anh hỏi, giọng anh khϊếp sợ như thể anh vừa mới khám phá ra họ mang mầm bệnh thương hàn. “Vâng, anh sẽ thích bố cho mà xem.”
“Anh không thể đợi được.”
Khi Luna về đến nhà, cô giật mình trông thấy Shamal King đang ngồi bệt trước cửa nhà mình. Anh đứng dậy khi trông thấy cô và cô dừng lại, một nỗi sợ hãi vô lý bao trùm cô. Shamal to lớn và cơ bắp. Trong cơn khϊếp sợ, cô chợt nghĩ rằng anh – nhưng đìều đó không thể. Kẻ sát nhân là người tóc vàng da trắng. Cô nuốt nước bọt, đỡ hốt hoảng và nhẹ nhõm hơn. Người nọ đi sát gót người kia.
“Anh làm gì ở đây thế?” cô hỏi, sợ hãi làm cô trở nên lỗ mãng và sự ngạc nhiên hiển ra trong mắt anh vì sự thiếu chào đón của cô.
“Dạo này anh không trông thấy em,” anh nói giọng dịu dàng từng khiến cho phụ nữ bâu xung quanh mình dù không phải tốn một xu trong đống tài sản hàng triệu đô anh kiếm được từ bóng đá. Hầu như lúc nào anh cũng có đám người hâm mộ bao quanh mình; anh yêu danh tiếng, ánh hào quang của mình và cố sức vì nó. “Hai tuần vừa qua thật điên rồ,” cô nói. “Đầu tiên là cái List rồi đến Marci...” cô dừng lại, cổ họng cô đắng nghét. Cô vẫn không thể tin được Marci đã ra đi. Không; cô đã tin. Cô chỉ không chấp nhận nó mà thôi. “Ừm, anh rất tiếc. Hai người rất thân nhau mà, phải không?”
Anh không thực sự biết nhiều về cô, cô nghĩ. Mối quan hệ của họ, như nó đã từng vậy, luôn luôn hướng về anh. “Cậu ấy là bạn thân nhất của em,” cô nói, vừa nước làm nhoè mắt cô. “Xem đấy, Shamal, em không có tâm trạng nào để...”
“Này, anh không đến đây vì điều đó đâu,” anh nói, nhíu mày khi tay anh mắc kẹt trong túi chiếc quần thủy thủ bằng lụa. “Nếu chỉ vì anh muốn sεメ, anh có thể có từ...” Anh dừng lại, hiển nhiên anh đã nhận ra rằng đó không phải điều thông minh nhất nên nói. “Anh nhớ em,” anh nói giọng bất lực, đầy bối rối. Đó không phải là kiểu mà Shamal King nói với phụ nữ. Luna bước qua anh và mở cửa. “Thực sự,” cô nói giọng khô khốc. Thật đáng nực cười; gần một năm kể từ lúc cô gặp Shamal, cô đã mơ một ngày nào đó anh sẽ nói điều tương tự thế, để thấy rằng, theo cách nào đó, cô đặc biệt đối với anh. Bây giờ anh đã nói nhưng cô không hề chao đảo. Có lẽ cô đã cho tất cả những gì cô có thể. Anh dịch một chân về phía cô. Cô nhận ra anh không biết phải nói gì. Anh luôn quá đẹp trai, quá tài năng và giờ đây anh cũng quá giàu có; con gái luôn đuổi theo anh. Anh được săn lùng, được ngưỡng mộ và thoả mãn ước vọng từ khi còn là học sinh cấp hai khi khả năng chạy trở nên rõ ràng. Một vùng đấy mới mở ra cho Shamal King. “Anh muốn vào trong không?” cuối cùng cô hỏi. “Ừm, tất nhiên rồi.”
Anh nhìn quanh căn hộ nhỏ bé của cô như thể đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nó. Đi đến tủ sách xem xét những cuốn sách cô có và ảnh gia đình cô. “Bố em à?” anh hỏi, cầm ảnh một vị thiếu tá lính thủy đánh bộ đẹp trai và nghiêm nghị lên.
“Vâng, bố em chụp ngay trước khi nghỉ hưu.”
“Vậy ra em là con của bộ đội đấy?”
“Con của lính thủy đánh bộ,” cô sửa lại, giấu cái cau mày vì anh đã không nhận ra đồng phục.
Anh nhìn lại với vẻ không thoải mái. “Anh không biết gì về quân đội cả. Tất cả những gì anh từng làm là chơi bóng đá. Anh đoán em đã du lịch khắp nơi trên thế giới à?”
“Một phần.”
“Anh có thể nói rằng em rất thông thái.” Anh trả bức ảnh lại vị trí của nó, cẩn thận dựng nó lên như cô đã làm. “Em hiểu về rượu và mọi thứ tương tự thế.” Luna nhức nhối vì ngạc nhiên. Anh nói giọng bấp bênh, cái cảm xúc mà cô sẽ không bao giờ nghĩ anh có. Anh luôn luôn tự mãn và vênh váo như thể anh nghĩ nó sẽ giúp anh thu hút được nhiều chú ý một cách tự nhiên. Anh sống trong biệt thự, cô nghĩ, và anh thấy bị đe doạ vì cô đã đi đây đó và xuất hiện ở nhiều bữa tiệc sang trọng.
“Anh có muốn uống chút gì không?” cô đề nghị. “Em không có thức uống gì mạnh hơn bia. Chỉ có nước hoa quả và sữa thôi.
“Bia đi,” anh nói, nhẹ nhõm. Có lẽ anh sợ cô sẽ mời anh chọn một loại rượu trắng. Cô lấy hai chai bia ra khỏi tủ lạnh, vặn nắp và đưa cho anh. Anh nhìn thôi miên khi cô uống một hơi.
“Anh chưa bao giờ thấy em uống bia cả.”
Cô nhún vai. “Một dạng đặc tính cố hữu cơ bản của quân đội. Em thích nó.”
Anh ngồi xuống, xoay tròn chai bia lạnh buốt trong tay. Sau một hồi thu hết can đảm, anh nói, “Luna... lý do anh ở đây...” Anh ngừng lại và lại tiếp tục xoay chai bia.
Cô ngồi xuống đối diện anh và vắt chéo đôi chân dài của mình. Anh nhìn làn da trần của đôi chân dài tay nha khi cô ra hiệu cho anh nói tiếp. “Vâng?”
Anh hắng giọng. “Khi em ngừng không theo nữa, anh...ừm, điều đó làm anh ngạc nhiên. Anh nghĩ rằng chúng ta... điều đó...”
“Chúng ta đã làʍ t̠ìиɦ,” cô nói nhẹ nhàng, quyết định nói giúp anh. Với tốc độ của anh, chắc là đến nửa đêm anh mới nói xong những gì anh muốn nói. “Đó là tất cả những gì từng có và dường như là tất cả những gì anh muốn. Em thì muốn hơn thế nhưng em đoán anh đã nhận được nhiều từ những người bạn gái khác của anh rồi.”
Anh thấy không thoải mái hơn. “Nó...ừm.. nó không đơn thuần chỉ là sεメ.”
“Ừm... Đó là lý do anh cần những điều như kiểu ba cô bạn gái mỗi ngày trong tuần, người tình ở mỗi thành phố anh đến. Shamal, em không phải đứa đần độn. Em đã tỉnh rồi. Em muốn là người đặc biệt của anh nhưng em không phải.”
“Không, em đặc biệt.” anh nhấn mạnh. Anh lại nghiên cứu tiếp chai bia, sự xúc động làm mặt anh tối lại. “Đặc biệt hơn em biết,” anh lầm bầm. “Anh không muốn mất em. Anh phải làm gì đây?”
“Vậy thì anh phải mất tất cả những người con gái khác,” cô nói. “Nếu anh không thể là người đáng tin, em sẽ không có hứng thú đâu.”
“Ừ, anh biết.” Anh cố kiếm một nụ cười yếu ớt. “Anh đã đọc cái List rồi. Có một số tiêu chuẩn anh không đạt được.”
Cô cười. “Một số tiêu chuẩn là đùa thôi. Chỉ 5 tiêu chuẩn đầu là thật.”
“Vậy nếu anh bỏ hết những cô gái khác, em sẽ quay lại chứ?” Cô nghĩ về nó, nghĩ về nó lâu đến mức anh bắt đầu toát mồ hôi mặc dù trong căn hộ được lắp điều hoà. Cô đã vứt anh ra đầu, cô nhận thấy vậy, thậm chí nếu trái tim cô có không chắc lắm đi chăng nữa. Quay lại sẽ đòi hỏi sự cố gắng.
“Em sẽ thử,” cuối cùng cô nói và anh thả người dựa vào đi văng với tiếng “phù” nhẹ nhõm. Cô nâng cánh tay thanh mảnh lên. “Nhưng ... anh không phải người đáng tin tí nào, điều đó nghĩa là ngay cả việc cho một cô gái ở bữa tiệc rớt đài em cũng sẽ xem xét và ghi lại. Không có cơ hội thứ hai vì anh đã dùng hết những cơ hội khác rồi.”
“Anh thề,” anh nói và giơ tay phải lên. “Không *** lung tung nữa.”
“Giao hợp” cô nói.
“Cái gì cơ?”
“Giao hợp lung tung.”
“Đó là những gì anh nói. Cùng 1 ý mà.”
“Không, ngôn ngữ anh dùng phải được tẩy rửa một chút. Đấy là những gì em muốn nói.”
“Em à, anh là cầu thủ mà. Bọn anh chửi thề.”
“Tốt thôi nhưng đó là khi anh trên sân cỏ nhưng giờ anh không ở trên sân.”
“Trời,” anh than phiền nhưng với giọng vui vẻ. “Em đang cố thay đổi anh.”
Cô nhún vai với kiểu làm-theo-hoặc-không-thì-thôi. “Bố em có thể gọt da anh bằng lời chửi thề nhưng ông luôn trông trừng lời nói của mình khi gần mẹ bởi vì mẹ không thích nó. Em cũng không để ý đâu. Nhưng Jaine bạn em đang cố gắng không chửi thề nữa và đã làm thực sự tốt. Nếu cô ấy có thể làm, ai cũng có thể.”
“Được, được. Anh sẽ cố” Đột nhiên anh cười rất tươi. “Này, giống như gia đình phải không? Dạy dỗ. Em đang rầy la anh và anh hứa sẽ cố gắng hơn. Giống như một cặp.” Luna cười và bước vào cánh tay anh. “Vâng,” cô nói. “Giống như một cặp.”