Ngày hôm sau, Thẩm Như Nguyệt vừa dùng bữa sáng xong đã thấy Tiểu Điệp vội vã chạy vào: “Chủ tử, chủ tử, không hay rồi, Khánh công công nói sáng nay trên triều, Hoàng Thượng đã nổi giận lôi đình với Lê đại nhân!”
Lê đại nhân chính là nhị thúc của Lê Thu, là nhị gia của Lâm Vương phủ. Ai cũng biết do chuyện của Lâm Lão Hầu gia Lâm Vương phủ nên Hoàng Thượng sẽ không sắp xếp cho Lê nhị gia nắm giữ chức quan trọng, chẳng qua là cho một chức quan chỉ có danh hiệu, không có thực quyền mà thôi. Tuy hàng ngày vẫn phải lên triều những thực ra trên triều đình không có tiếng nói, có hay không cũng được.
Nhưng hôm nay, Hoàng Thượng lại nổi giận với một viên quan không có hàm cấp, Thẩm Như Nguyệt không cần nghĩ cũng hiểu nguyên nhân là gì, tim nàng như muốn nhảy ra ngoài, vò chặt khăn trong tay, không được, a huynh không thể vì nàng mà trở mặt với Lâm Vương phủ.
Tiểu Điệp thấy trong điện cũng không có ai khác, bèn nhỏ giọng nói: “Chủ tử, có phải là vì chuyện ngày hôm qua…”
“Tiểu Điệp!” Thẩm Như Nguyệt đột nhiên mắng, Tiểu Điệp lập tức im lặng. Chuyện ngày hôm qua không thể nhắc đến nữa, may mà không có người khác biết chuyện, không thì còn liên quan đến danh tiếng của Quận chúa…
Đôi mày liễu của Thẩm Như Nguyệt hơi cau lại, sau đó nhẹ nhàng nói với Tiểu Điệp: “Đi nói với Khánh công công, tối nay mời a huynh tới Ngọc Phù Điện dùng bữa.”
“Dạ!”
“Đợi đã, mang váy lụa Hương Vân mà lần trước a huynh ban thưởng ra đây!”. Tiểu Điệp ngẩn ra rồi lập tức đáp vâng, vội vàng lui ra đi sắp xếp công việc.
Thẩm Như Nguyệt gác cằm lên cánh tay, nhìn cảnh vật bên ngoài rèm. Hiện đang giữa mùa hạ, hoa trong vườn đang đúng lúc nở rộ, nàng dường như nhìn thấy khi còn nhỏ. Trong một lần mải chơi, nàng trèo lên cảnh cây nhưng lại nhát gan, trèo lên một nửa thì tiến lùi đều không được nên hoảng hốt khóc lóc trên cây.
Mà ở bên chỉ có mình Tiểu Điệp, căn bản không thể đưa nàng xuống được.
May mà a huynh tới, kiễng chân bế nàng từ trên cây xuống, nàng ôm chặt lấy Bùi Cảnh Hiên không ngừng khóc, còn nấc lên, làm cho hắn dở khóc dở cười. Tiểu tổ tông này, hắn còn chưa mở miệng nói câu nào mà nàng đã không ngừng kêu trong lòng mình: “A huynh muội biết sai rồi, huynh đừng mắng muội!”
Dáng vẻ đó hết sức đáng thương, cung nhân xung quanh đều không kìm được bịt mồm cười trộm, Bùi Cảnh Hiên cuối cùng cũng bất lực, dặn dò cẩn thận sau này không được ham chơi như vậy nữa.
Thẩm Như Nguyệt nghĩ tới chuyện cũ bất giác nhếch khóe miệng, từ nhỏ a huynh đã bảo vệ nàng quá kĩ, nàng đã trưởng thành rồi, không thể cứ mãi để a huynh phải hy sinh cho mình…
Khi Bùi Cảnh Hiên nghe thấy tin truyền đến từ Ngọc Phù Điện thì tâm trạng phiền muộn từ hôm qua tới giờ cuối cùng cũng yên ổn lại.
Từ khi ra khỏi ngục ngày hôm qua, hắn bèn kiềm chế ý nghĩ muốn đến Ngọc Phù Điện. Hắn biết mùi máu tanh quanh người vẫn còn, sát ý với Lâm Vương phủ vẫn còn chưa tan biến sẽ dọa đến bé con, nhưng khi nghĩ đến Lâm Vương phủ lại dám to gan che trời như vậy, Bùi Cảnh Hiên chỉ muốn dùng kiếm tự mình đi tiêu diệt kẻ đưa ra chủ ý đó.
Cả đêm hắn không ngủ, tất cả người hầu hạ ở Ngự Thư phòng cũng rất khϊếp sợ. Cho đến khi Tiểu Điệp của Ngọc Phù Điện tới truyền lời, mọi người thấy rõ cuối cùng Hoàng Thượng dường như không còn nóng nảy nữa, đầu lông mày cau chặt bấy lâu cũng giãn ra, mọi người liền hiểu được, tiểu tổ tông đó chính là quý nhân!
Quả thật, Bùi Cảnh Hiên vừa xử lý công vụ, vừa mở miệng nói với Tiểu Khánh Tử: “Dặn dò Ngự Thiện phòng tối nay làm món cua phù dung.”
Tiểu Khánh Tử vội đáp vâng, trong lòng không ngừng cảm khái. Quý nhân ở điện Phù Ngọc quả thật là tiểu quý nhân được Hoàng Thượng cưng chiều vô cùng, đến ăn uống cũng tỉ mỉ như vậy. Chỉ vì nàng thích ăn món cua phù dung mà bèn dùng bảy loại cá khác nhau làm thành từng đóa phù dung tuyệt đẹp, lại mang gạch cua và thịt cua xào chín, rồi lấy hoa phù dung làm từ cá đặt lên bên trên.
Một món ăn ngon như vậy, bá tánh bình thường có lẽ cả đời không được ăn một miếng, nhưng Tiểu Quận chúa lại cực kì thích.
Bùi Cảnh Hiên đột nhiên nhớ ra gì đó, lại nói: “Thịt cua tính hàn, chuẩn bị chút rượu Bách hoa!”
Tiểu Khánh Tử không ngừng cảm thán, sủng ái của Hoàng Thượng đối với Tiểu Quận chúa thật là không có giới hạn, rượu Bách Hoa này chính là thứ quý giá không gì sánh bằng, dùng hơn một trăm loại nụ hoa tươi để ủ thành, mà rượu Bách Hoa này chỉ của riêng Tiểu Quận chúa, trên thế gian chẳng ai từng được nếm qua.
Màn đêm buông xuống, Bùi Cảnh Hiên tới Ngọc Phù Điện như đã hẹn, ai ngờ vừa tới Ngọc Phù Điện, Tiểu Điệp đã đợi ở ngoài, nàng ta hành lễ với Bùi Cảnh Hiên và ngăn Tiểu Khánh Tử lại: “Hoàng Thượng, Quận chúa đã truyền lời rằng nếu như Hoàng Thượng tới, mời Hoàng Thượng tới đình nghỉ mát một mình ạ.”
Ai cũng biết, trên đời chỉ có vị Tiểu Quận chúa này mới dám yêu cầu Hoàng Thượng như vậy.
Bùi Cảnh Hiên bước đi, còn chưa tới chỗ đình nghỉ mát, thì đã nghe thấy tiếng đàn, hắn khẽ nhướng mày, lại gần hơn chút nữa, trong đình nghỉ mát là một bóng dáng màu đỏ khiến hắn nín thở.