Thẩm Như Nguyệt nhìn lướt qua mọi người, trong tiểu hoa viên có hai cô nương trẻ tuổi đang cúi đầu, nàng chậm rãi đi tới, giọng điệu vẫn mềm mại nhưng lại mang theo chút khí thế bức người: "Lời vừa nãy là do ngươi nói?"
Thẩm Như Nguyệt nhìn thoáng qua cô nương không cao kia, tuy ăn vận xiêm y diễm lệ vô cùng nhưng trang phục lại hoa lệ quá mức, đặc biệt là mây cây trâm vàng trên đầu trông rất già, hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi này của nàng ta.
"Hôm nay là yến tiệc sinh thần của Lê Đại cô nương, Quận chúa chẳng qua cũng chỉ là khách mà thôi vậy mà còn không cho người ta nói, nơi này là Lâm vương phủ đấy!" Không biết cô nương kia lấy đâu ra dũng khí mà nhẹ giọng mở miệng nói, song hiện trường lặng ngắt như tờ, mỗi một câu nàng ta nói đều truyền đến tai mỗi người hết sức rõ ràng.
Vừa dứt lời, ngay cả Lê Thu ở bên cạnh cũng biến sắc.
Nàng ta phải tốn trăm ngàn cay đắng mới mời được Tiểu Quận Chúa tới trong phủ, rốt cuộc là kẻ nào không có mắt mà đắc tội tiểu quý nhân này ngay giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.
Nếu như tiểu quý nhân này đến trước mặt hoàng thượng khóc lóc... Lê Thu bỗng nhiên kinh hãi đổ mồ hôi lạnh khắp người, vội vàng quát mắng: "Ta chưa từng gặp vị cô nương này, xin hỏi là cô nương trong phủ nào vậy?"
"Cô nương, đó là Lục cô nương của Ninh Bá Hầu phủ!" Tỳ nữ bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.
"Thì ra là Lục cô nương của Ninh Bá Hầu phủ! Liễu nhi, đi mời Ninh Bá Hầu phu nhân tới đây!" Lê Thu lạnh giọng mở miệng nói, người ở chỗ này lập tức mồm năm miệng mười lẩm bẩm, Lê Thu cũng nhỏ nhẹ nói với Thẩm Như Nguyệt: "Quận chúa, vị này chính là Lục cô nương! Ắt hẳn là do chưa từng ra khỏi phủ, không biết quy củ bên ngoài, Quận chúa thân phận cao quý, không đáng phải tức giận với một thứ nữ ở chỗ này đâu ạ."
Lục cô nương của Ninh Bá Hầu phủ chẳng qua chỉ là một thứ nữ do tiểu thϊếp sinh ra, nhưng bởi vì Ninh Bá Hầu ái thϊếp diệt thê, khiến cho thứ nữ này không biết trời cao đất rộng, bây giờ còn dám buông lời xằng bậy trước mặt Tiểu Quận Chúa ở trong Lâm vương phủ.
Lục cô nương kia được Hầu gia sủng ái, thường ngày đã quen hoành hành ngang ngược trong phủ, ngay cả đích tỷ cũng dám bắt nạt.
Thế nhưng vì Hầu phu nhân rất ít khi dẫn nàng ta ra ngoài tham gia yến hội như vậy nên càng khiến vị Lục cô nương này mắt cao hơn đầu không biết thân phận của vị Tiểu Quận Chúa rốt cuộc tôn quý cỡ nào. Trong mắt nàng ta, sau này Lê Đại cô nương là người sẽ làm Hoàng Hậu, Tiểu Quận Chúa này làm sao có thể so sánh với nàng ta được.
Hôm nay nàng ta đến đây vốn chính là để lấy lòng Lê Đại cô nương, vì vậy khi nàng ta nhìn thấy Tiểu Quận Chúa ăn vận xiêm y hoa lệ liền cảm thấy Tiểu Quận chúa đang cướp sự nổi bật của Lê Đại cô nương, vốn định nhỏ giọng oán giận mấy câu, song thật không ngờ lại gây ra tình huống trước mắt.
Lúc nghe quanh mình đều đang cười nhạo nàng ta là thứ nữ, nét mặt nàng ta càng thêm ảo não, thứ nữ thứ nữ, bình thường nàng ta ghét nhất là nghe hai chữ này!
Vì sao phụ thân sủng ái nàng ta như thế mà chỉ vì thân phận không thể trở thành Hầu phu nhân của di nương lại khiến nàng ta vĩnh viễn chỉ là một thứ nữ chứ!
Ninh Bá Hầu phu nhân vội vã đi tới, bà ta đã nghe được thứ nữ này lại gây ra chuyện đó từ chỗ tỳ nữ, chuyện đầu tiên làm sau khi chạy tới chính là vội vàng tạ lỗi với Tiểu Quận chúa.
Lục cô nương đó còn nhỏ, vẫn chẳng hiểu ra sao, không ngờ vị đích mẫu kia của mình còn phải cung kính lễ độ trước mặt một tiểu bối như vậy, nàng ta đột nhiên cảm thấy khó tin.
"Ninh Bá Hầu phu nhân cần gì phải tạ lỗi, có phải là phu nhân nói sai đâu!" Thẩm Như Nguyệt dịu dàng mở miệng nói, sau đó nhìn về phía Lục cô nương vẫn tỏ ra bướng bỉnh ở phía sau.
Lục cô nương lại cảm thấy mình chưa bao giờ phải tủi thân như vậy, Thẩm Như Nguyệt rõ ràng chỉ là nữ nhi của một Vương gia, chỉ là một Quận chúa ở lại kinh thành làm con tin, dựa vào đâu mà oai phong như vậy.
"A, Lục cô nương thật đúng là không thấy quan tài thì không đổ lệ!" Trên nhánh cây đột nhiên có giọng nói của nam tử truyền đến, mọi người vẫn chưa hoàn hồn, chỉ thấy một nam tử mặc xiêm y màu xanh lam nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên thân cây, dáng dấp hết sức đường hoàng, trong miệng còn ngậm một nhánh cây.
"Nguyệt Nguyệt! Đã lâu không gặp có nhớ ta không!" Là Quý Bách Hoài! Lúc Thẩm Như Nguyệt nhìn thấy hắn ta thì sắc mặt rõ ràng đã tốt hơn một chút, tất cả các cô nương ở đó có vài người đã thầm đỏ mặt, đó là nhi tử của nhà giàu số một Nguyên Quốc, Quý Bách Hoài ăn chơi trác táng nổi tiếng trong kinh thành!
"Không phải huynh..." Thẩm Như Nguyệt chợt nhớ tới cái gì, lại nhìn thấy Quý Bách Hoài nháy mắt nhìn mình, nàng lập tức hiểu, thì ra hắn ta lén chạy ra ngoài!
A huynh hạ lệnh cấm túc hắn ta một tháng, kết quả hắn ta lại len lén chạy ra khỏi Quý phủ, nếu để cho Quý bá bá biết được, khó tránh khỏi lại bị đánh một trận!
Chỉ thấy Quý Bách Hoài bỗng nhiên đổi sắc mặt, đi tới bên cạnh Lục cô nương rồi lạnh giọng mở miệng nói: "Ta còn tưởng nữ nhi được Ninh Bá Hầu sủng ái nhất thì dù thế nào cũng phải là một kẻ có đầu óc, nhưng thật không ngờ thứ nữ chỉ là thứ nữ, quả thật không thể dẫn ra ngoài!"
Miệng Quý Bách Hoài điêu ngoa cỡ nào, Thẩm Như Nguyệt đã từng thấy rồi! Lục cô nương đó nghe hắn ta nói như vậy, con mắt lập tức đỏ lên: "Ngươi... Ta phải về nói với phụ thân!"
Tất cả mọi người đều lắc đầu, ngay cả Ninh Bá Hầu phu nhân cũng cảm thấy rất mất mặt, nếu không phải Ninh Bá Hầu ép bà ta đưa thứ nữ chưa trải sự đời này ra ngoài thì hôm nay đã không mất mặt xấu hổ như vậy!
"Hầy! Ninh Bá Hầu suốt ngày chỉ biết mua vui thì thôi cũng đành, lại còn đón nhạc cơ trong nhạc phường vào phủ làm thϊếp thất, bây giờ, thứ nữ do thϊếp thất ấy sinh ra lại còn dám vô lễ trước nữ nhi của Nhϊếp Chính Vương có công với xã tắc. Chậc chậc, ta nói này Lục cô nương, ngươi nghĩ liệu rốt cuộc Ninh Bá Hầu có thể bảo vệ được ngươi hay không?" Trên mặt Quý Bách Hoài là nụ cười nhạo, tất cả mọi người cũng đều cảm thấy Lục cô nương này quả thực ngu xuẩn như lợn, đắc tội ai thì không đắc tội, lại cứ đắc tội Tiểu Quận chúa được muôn vàn sủng ái đó chứ.
Cũng khó trách, từ nhỏ đã lớn lên ở trong hậu trạch, chưa từng thấy cảnh đời bên ngoài, không biết Tiểu Quận chúa được vị trong cung kia tự mình nuôi lớn, đắc tội với ai chứ cũng không thể đắc tội Thẩm Như Nguyệt này!
Lục cô nương nghe thấy Quý Bách Hoài lại dám bất kính đối với phụ thân mình như vậy, trong lòng đã hơi sợ, suy nghĩ rõ ràng tình thế hôm nay rồi cảm thấy vô cùng hối hận. Tại sao lại đi trêu chọc Tiểu Quận chúa kia chứ, dù thế nào thì Thẩm Như Nguyệt cũng là nữ nhi của vương gia mà! Còn mình thì sao? Chẳng qua chỉ là một thứ nữ!
Nàng ta chưa kịp lấy lại tinh thần thì gương mặt đã hứng một cái tát của Ninh Bá Hầu phu nhân. Nàng ta khó tin nhìn đích mẫu mà bình thường không dám lên tiếng trước mặt phụ thân, nghe thấy bà ấy nói: "Tiểu Quận chúa bớt giận! Đều là do thϊếp quản giáo không nghiêm mới để cho nha đầu kia đυ.ng phải Quận chúa. Mong Tiểu Quận chúa nể tình Hầu gia nhà thϊếp hết lòng trung thành đối với Nhϊếp Chính Vương mà tha cho nàng ta lần này! Hôm nay nhất định là Lục nha đầu nhà thϊếp trúng tà mới có thể nói xằng nói xiên, thϊếp thân sẽ lập tức đưa nó về thôn trang ở quê dưỡng bệnh, ngày sau chắc chắn sẽ không để nó xuất hiện ở trong kinh thành, quấy rầy sự yên tĩnh của quận chúa nữa."
Mấy câu nói của Ninh Bá Hầu phu nhân hết sức thành khẩn, lại khiến người ta không bới móc được gì.
Nhưng Lục cô nương lại cuống cuồng! Đích mẫu của nàng ta nói cái gì? Lại muốn đưa nàng ta về thôn trang dưới quê, còn không cho nàng ta hồi kinh! Thế này thì sao mà được!
Lục cô nương còn muốn nói điều gì lại bị phụ nhân bên cạnh Ninh Bá Hầu phu nhân che miệng, kéo người lại không cho nàng ta có bất cứ cơ hội phản kháng nào, trong chốc lát, bởi vì giãy giụa nên búi tóc dốc lòng sửa soạn cũng đều bị làm rối cả lên.
Thẩm Như Nguyệt nhìn Hầu phu nhân trước mặt, khẽ hừ một tiếng rồi mở miệng nói: "Bổn Quận chúa không tiện tham dự vào việc nhà của Ninh Bá Hầu phủ, toàn quyền do phu nhân làm chủ là được. Bổn Quận chúa chẳng qua chỉ muốn một tiếng xin lỗi từ Lục cô nương mà thôi! Cha ta là thầy của hoàng thượng a huynh, nàng ta bất kính với cha ta, há chẳng phải là bất kính với a huynh!"
Một câu nói nhẹ bẫng của Thẩm Như Nguyệt lại làm cho Ninh Bá Hầu phu nhân sợ đến mức vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Quận chúa, Ninh Bá Hầu phủ tuyệt không hai lòng!"
Lúc này Lục cô nương mới hiểu rốt cuộc mình đã nói lời ngu xuẩn gì! Nàng ta sợ đến mức chân cũng mềm nhũn, vội quỳ xuống đất: "Ta, ta không có ý đó..."
Thẩm Như Nguyệt lại xoay người, không nhìn nàng ta nữa mà nhẹ giọng phân phó Tiểu Điệp vài câu rồi ngoảnh lại nói với Lê Thu: "Lê tỷ tỷ chớ có trách ta, chỉ có điều chuyện liên quan đến cha, ta không thể không để ý tới!"
Lê Thu nhìn tiểu cô nương vẫn dịu dàng trước mặt, lấy lại tinh thần nói: "Quận chúa nói quá rồi, là sơ suất của ta mới phải, lại khiến kẻ không biết lễ nghi tôn ti bậc này lẫn vào vương phủ!"
"Nguyệt Nguyệt, ta nghe nói hôm nay muội tới tham gia yến tiệc, lại nghe nói trước đó vài ngày muội gặp nạn nên mới vội vàng chạy ra thăm muội, mau cho ta xem nào, muội không sao chứ?"
Lúc này Quý Bách Hoài mới vội vã chạy tới trước mặt Thẩm Như Nguyệt, trong mắt đều là vẻ sốt ruột. Lê Thu bất đắc dĩ chặn Quý Bách Hoài rồi nói: "Quý công tử, nơi này là bàn của nữ khách, sao ngài lại tới nơi này?"
"Tiểu mập mạp, huynh nhanh đi về đi! Nếu để cho người của Quý phủ biết huynh trốn ra thì Quý bá bá sẽ lại trừng phạt huynh đấy!" Thẩm Như Nguyệt mở miệng nói, nào ngờ Lê Thu vừa nghe đến cái biệt danh đó thì lại che miệng cười trộm, Quý Bách Hoài nóng nảy: "Nguyệt Nguyệt, đã nói mấy lần rồi, đừng gọi ta bằng biệt danh lúc nhỏ nữa! Muội còn như vậy thì ta sẽ không để ý tới muội nữa đâu!"
"Được được được! Quý công tử, Quý Đại công tử!" Thẩm Như Nguyệt nhìn thấy Quý Bách Hoài thật sự nóng nảy thì trong lòng cũng vui vẻ, vội vàng mở miệng dỗ dành. Giọng nói của nàng mềm mại, nghe cực kỳ ngoan ngoãn, khiến lòng Quý Bách Hoài ngứa ngáy. Hắn ta nhìn về phía tiểu cô nương trước mặt, nàng nhìn hắn, trong mắt toàn là vẻ tươi cười khiến hắn chỉ thấy nhịp tim của mình càng thêm nhanh.
Ở chỗ khác, Tiểu Điệp đi tới trước mặt Ninh Bá Hầu phu nhân rồi nói: "Ninh Bá Hầu phu nhân, Tiểu Quận chúa nói, nếu Lục cô nương ngay cả lễ nghi tôn ti cũng không hiểu thì hãy phạt nàng quỳ hơn nửa ngày ở đây trước khi đưa đến thôn trang, để tiện xét lại lời nói cử chỉ của chính mình."
Ninh Bá Hầu phu nhân liên tục vâng dạ, bà ta thực sự rất hối hận, hối hận vì đã mềm lòng trong chốc lát, lúc đó không dùng mọi cách để ngăn cản quyết định của Hầu gia, khiến ông ta dẫn tiện nhân đó vào trong phủ, sinh hạ tiểu tiện nhân suýt chút nữa hại Ninh Bá Hầu phủ này.