“...”
Thương Như Ý cúi đầu, im lặng không nói gì.
Nàng như vậy, coi như là chấp nhận rồi.
Vợ chồng Thẩm Thế Ngôn liếc nhìn nhau một cái, càng thêm nghi hoặc.
Phải biết rằng, Vũ Văn Diệp được quần thần trong triều khen ngợi là “thiên hạ vô song", nhưng đại công tử của Vũ Văn gia cũng không kém bao nhiêu, nghe đồn hắn học thức uyên bác, tuấn mỹ vô cùng, mặc dù bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt mà không màng danh lợi, gần như chưa từng tham gia vào chuyện quan trường, cũng không có chiến công gì, nhưng tính tình trầm ổn, trí dũng hơn người, cũng là nhân vật số một trong các công tử thế gia.
Tại sao, khi vừa mới bắt đầu thương nghị chuyện hôn sự, Thương Như Ý không hề phản đối, nhưng sau khi bị bệnh nặng một phen, lại không chịu gả cho hắn nữa?
Thẩm Thế Ngôn nhịn không được hỏi: "Tại sao lại như vậy? Vũ Văn Khiên kia, từng đắc tội với con à?"
“...”
"Hay là, con đã nghe được chuyện gì đó không tốt về hắn?"
Nghe thấy câu này, trái tim Thương Như Ý chợt nặng trĩu.
Nhưng nàng vẫn cắn môi dưới, không nói một lời.
Vu thị ở bên cạnh thấy thế bèn nói: "Bỏ đi, nếu Như Ý đã không muốn nói, ông cũng không cần hỏi nữa. Dù sao, hôn sự đã được quyết định rồi."
Thẩm Thế Ngôn thấy nàng như vậy, cũng chỉ có thể thở dài: "Được thôi."
Ai bảo đây là đứa con gái do tiểu muội mà ông ấy yêu quý nhất để lại chứ.
Mẫu thân của Thương Như Ý, là đứa con gái nhỏ nhất, được yêu thương nhất của Thẩm gia, mười tám năm trước gả cho tam công tử của Thương gia vang danh thiên hạ, chính là Thương Nhược Hồng - tả huân vệ Phiêu Kỵ tướng quân đương nhiệm, mặc dù là vợ kế, nhưng hai người yêu thương hòa hợp, vô cùng ân ái, cưới không lâu sau thì sinh ra Thương Như Ý, cả nhà bọn họ cũng coi hoà thuận vui vẻ mỹ mãn.
Chỉ là tiệc vui chóng tàn, chẳng được mấy năm, hai vợ chồng lần lượt qua đời vì bệnh tật.
Vợ chồng Thương gia vừa qua đời, Thương Như Ý tuổi còn nhỏ đã bị huynh trưởng khác mẹ kia của nàng đuổi ra khỏi cửa, gần như sắp phải lưu lạc đầu đường xó chợ, Thẩm Thế Ngôn yêu thương nàng, đón nàng đến nhà mình dạy dỗ, coi nàng như con ruột.
Mà hôn sự của nàng, vẫn luôn là một tảng đá to đè nặng trong lòng Thẩm Thế Ngôn, bây giờ mọi chuyện đều đã xong, cũng coi như có thể ăn nói với tiểu muội và muội phu của mình rồi.
Lúc này, Vu thị đi vào tromg sân, nhìn mười mấy cái rương gỗ tử đàn kia, vẫy tay với bọn họ: "Mau tới đây, xem xem Vũ Văn gia đem sính lễ gì tới."
Chỉ mở cái rương thứ nhất ra, đã khiến bọn họ kinh ngạc.
"Ôi trời!"
Vu thị che miệng kinh thán: "Vung tay hào phóng thật!"
Bên trong vậy mà lại là một tượng Bạch Ngọc Quan Âm cao bằng nửa người, chạm trổ tinh mỹ, tính chất ôn nhuận, vừa nhìn là biết không phải vật phẩm tầm thường.
Vu thị lại sai người mở vài cái rương khác ra, không phải là tranh chữ của danh gia, thì là đồ cổ, đồ ngọc, vợ chồng Thẩm Thế Ngôn cũng được coi là người từng trải sự đời, cũng chưa từng nhìn thấy sính lễ long trọng như vậy.
Điều này khiến Thương Như Ý cũng có chút được sủng mà sợ.
Nàng còn tưởng rằng, hành động lần này của bọn họ sẽ khiến Thịnh Quốc Công bất mãn, nhưng không ngờ, bọn họ vẫn đem sính lễ long trọng như vậy tới.
Nhưng mà, hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.
Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, Thẩm Thế Ngôn ở bên cạnh đã trịnh trọng nói: "Mỹ Tiên, thời gian cấp bách, chúng ta cũng phải nhanh chóng chuẩn bị của hồi môn cho Như Ý mới phải. Sính lễ của người ta hậu trọng như thế, bà tuyệt đối không được thất lễ đâu đó."
Vu thị cười nói: "Tất nhiên là vậy rồi."
Mấy ngày kế tiếp, sau khi rối ren vì bệnh tình của Thương Như Ý, trên dưới Thẩm phủ lại bắt đầu vì hôn sự của Thương Như Ý mà vui vẻ bận rộn.
Trong thời gian này, lại xảy ra một chuyện “ngoài ý muốn” nho nhỏ.
Vào ngày thứ ba sau khi quyết định hôn sự, Thương Như Ý bị Vu thị gọi vào trong phòng, vừa giúp đỡ bà ấy thu dọn y phục, vừa đỏ mặt nghe bà ấy nói những chuyện riêng tư khi làm vợ người ta, ngay khi Vu thị cúi đầu nói nhỏ vào tai nàng chuyện của đêm tân hôn, đột nhiên nghe thấy trong cung truyền ra một tin tức ——
Thịnh Quốc Công vào cung diện thánh, làm cho hoàng đế bệ hạ long nhan giận dữ, muốn gϊếŧ ông ta!