Sau Khi Vạn Người Ghét Chết, Bọn Họ Hối Hận Hết Rồi

Chương 34

Cậu cười một mình rồi bước vào văn phòng.

Phong cách trang trí văn phòng của Tô Mạch rất sang trọng. Tòa nhà văn phòng này nằm bên bờ sông. Tòa nhà cao tầng nhìn ra sông. Tường mặt sông được làm bằng kính trong suốt từ trần đến sàn. Tầm nhìn được mở rộng thấy phong cảnh rất đẹp.

Kính phản chiếu màn hình máy tính và các bức ảnh được đặt trên màn hình nền.

Trong ảnh mơ hồ có thể nhìn thấy một bức ảnh gia đình.

Tô Minh Nhiễm đưa mắt đi chỗ khác, không muốn nhìn nữa.

Không có cậu trong bức ảnh đó.

Có nhiều kiểu ảnh gia đình của nhà họ Tô, nhưng cậu không xuất hiện trong bất kỳ bức nào.

Lúc đầu là do Tô Minh Nhiễm lưu lạc bên ngoài, lúc sau Tô Nhậm Hoa luôn quên gọi Tô Minh Nhiễm, sau đó nữa Tô Mạch không ưa người em trai này nên không cho cậu tham gia.

Cậu bị người nhà họ Tô cô lập, luôn như vậy.

Lúc nào cũng vậy, Tô Minh Nhiễm nhớ đến chị Tiểu Linh.

Kẻ bắt cóc cậu có lần ra đường lấy trộm máy ảnh của một người qua đường rồi định bán.

Chị Tiểu Linh nhìn thấy, lén nghịch máy ảnh.

Tiểu Minh Nhiễm đi xin ăn ngoài đường về, được chị Tiểu Linh kéo đi chụp ảnh, hai đứa vụng về tạo kiểu "a".

"Đây là ảnh gia đình! A Nhiễm không có người thân, chị nghĩ dù sau này có chuyện gì xảy ra thì em cũng sẽ là người thân của chị."

Tô Minh Nhiễm đang nghĩ tới chị Tiểu Linh, chờ Tô Mạch.

Sau khi Tô Mạch xử lý xong hợp đồng, cuối cùng anh ta cũng ngẩng đầu lên nói với Tô Minh Nhiễm: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Tô Minh Nhiễm gật đầu: “Anh cả, anh còn nhớ người mà anh nói sẽ tìm giúp tôi không?”

Tô Mạch ngừng lại, anh ta không nhớ mình muốn tìm ai cho Tô Minh Nhiễm, nhưng cũng không có ý định nói với Tô Minh Nhiễm, anh ta bình tĩnh nói: “Nhớ.”

Hai mắt Tô Minh Nhiễm sáng lên: “Cám ơn anh cả, có tin tức gì không?”

Tô Mạch châm điếu thuốc: “Trung Quốc lớn như vậy, tìm người như mò kim đáy bể, khó lắm”.

"Tôi có thể giúp, tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn."

Tô Mạch mỉm cười: “Năm nay cậu hai mươi tuổi, có thể đi làm rồi, đến chỗ tôi làm không?”

Tô Minh Nhiễm không hiểu, Tô Mạch sẽ không để cậu can thiệp vào chuyện nhà họ Tô.

"Cậu lớn như vậy rồi, cũng nên cống hiến một ít cho nhà họ Tô, tôi nâng đỡ cậu trở thành ngôi sao, thấy thế nào? Sau này, nếu cậu trở nên nổi tiếng, có sức ảnh hưởng lớn, việc xuất hiện trên báo chí hay truyền hình đều là chuyện bình thường, sẽ dễ dàng tìm người."

Điều kiện này rất hấp dẫn với Tô Minh Nhiễm, nhưng Tô Minh Nhiễm vẫn do dự, chuyện tốt như vậy sẽ không bao giờ đến lượt cậu.

“Vốn dĩ tôi định để Tinh Hà làm, cậu cũng biết tính tình của Tinh Hà, làm ngôi sao không chỉ là vẻ hào nhoáng bề ngoài, đời sống riêng tư cũng phải công khai trước truyền thông, tôi sợ Tinh Hà không chịu đựng được. Tô Mẫn Mẫn đã là ngôi sao nhỏ rồi, còn mang tiếng xấu, không phù hợp."

"Suy nghĩ kỹ càng, chỉ có mình cậu là phù hợp, cậu cũng là người nhà họ Tô, dù sao vẫn tốt hơn người ngoài."

Tô Minh Nhiễm siết chặt tay, cậu luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng hiện tại cậu chỉ có thể dựa vào nhà họ Tô mới có thể tìm được người.

"Được."

"Tôi cần làm gì?"

Tô Mạch mỉm cười hài lòng, thản nhiên đuổi Tô Minh Nhiễm: "Viết thử một bài trước đi."

Trong bữa tối hôm nay vẫn không có Tô Minh Nhiễm, người nhà họ Tô đã quen nên cũng không ai để ý trong bữa tối còn thiếu một người.

Trong bữa cơm ở nhà họ Tô chỉ có tiếng Tô Nhậm Hoa với Tô Mạch nói chuyện làm ăn, thỉnh thoảng Kỳ Tinh Hà xen vào vài câu, hai người phụ nữ còn lại im lặng dùng bữa.

Tô Mẫn Mẫn không được phép nói chuyện trong bàn ăn, Nghiêm Thiến không muốn tham gia.

Cuối cuộc trò chuyện, Tô Mạch nói: “Con muốn nâng đỡ Tô Minh Nhiễm”.

Tô Nhậm Hoa hiểu tại sao Tô Mạch lại làm như vậy, Tô Minh Nhiễm là người dễ khống chế, có thể trả ít hơn Liễu Quý Thanh mà vẫn giữ được lượng khách hàng ban đầu.