Sau Khi Vạn Người Ghét Chết, Bọn Họ Hối Hận Hết Rồi

Chương 31

Tô Minh Nhiễm mỗi lần nhớ lại khoảng thời gian đó đều cảm thấy đó là một trong số ít những khoảnh khắc ấm áp trong cuộc đời cậu.

Mặc dù bị nhốt và bị đánh đập, nhưng cậu có thể cảm nhận được hơi ấm của gia đình.

Mỗi lần trời trở lạnh, chị Tiểu Linh luôn nghĩ đến cậu, thà mạo hiểm bị người đàn ông đánh cũng phải giúp Tiểu Minh Nhiễm mặc thêm vài bộ quần áo.

Còn Tuyên Tuyên thể chất chịu lạnh không sợ rét, luôn lén lút giúp cậu làm việc.

Lúc bị bệnh, chị Tiểu Linh lén người đàn ông nấu đồ ăn ngon cho cậu.

Tuyên Tuyên sẽ nhân lúc người đàn ông lơ đễnh khi đi ăn xin, chạy vội đến hiệu thuốc gần đó lấy trộm thuốc, rồi lén nhét vào tay Tiểu Minh Nhiễm để cậu giấu đi, bị người đàn ông bắt về đánh một trận.

Đến năm mười ba tuổi, người đàn ông mắc bệnh nặng, bắt đầu làm những việc tàn nhẫn hơn, nảy sinh ý định bán nội tạng của những đứa trẻ khác.

Chị Tiểu Linh biết được thì rất sợ hãi.

Cô ấy nhân lúc người đàn ông ốm yếu nhất, liều mạng cho những đứa trẻ còn lại trốn thoát.

Tô Minh Nhiễm nhớ lúc Tuyên Tuyên nắm tay cậu dẫn cậu trốn thoát, chị Tiểu Linh liều mạng ôm chặt chân người đàn ông.

Người đàn ông điên cuồng đánh chị Tiểu Linh.

Cho dù người đàn ông dùng bao nhiêu sức, chị Tiểu Linh cũng không buông tay.

"Mau chạy đi! Đưa Tuyên Tuyên đi cùng!"

Tiểu Minh Nhiễm bị Tuyên Tuyên kéo đi, cảnh cuối cùng nhìn thấy là cảnh người chị Tiểu Linh đầy máu.

Họ chạy suốt quãng đường dài, cảnh giác với những người lạ xung quanh.

Không biết chạy đến chỗ nào, cuối cùng cũng nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát.

Cảnh sát đưa họ về đồn cảnh sát để trình báo vụ việc.

Sau đó, Tuyên Tuyên bị gia đình đưa đi, người đàn ông bị bắt, bị kết án thêm tội, phạt tù mười năm, về phần chị Tiểu Linh, Tiểu Minh Nhiễm đã hỏi thăm rất nhiều người nhưng vẫn không biết tung tích của chị Tiểu Linh.

Cậu nhớ lại Tô Nhậm Hoa ngại phiền phức nên giao vụ án đó cho Tô Mạch, cậu cũng cầu xin Tô Mạch, chị Tiểu Linh vô tội, đừng làm khó chị Tiểu Linh.

Tô Mạch vậy mà đồng ý.

Tô Minh Nhiễm cũng muốn đi tìm Tuyên Tuyên, cậu nghĩ sau khi Tuyên Tuyên trở về nhà sẽ có gia đình thực sự của mình, sự cố bị bắt cóc đã là chuyện quá khứ, Tuyên Tuyên hẳn phải có một cuộc sống mới, có lẽ không muốn bị làm phiền.

Nhưng chị Tiểu Linh thì khác, chị Tiểu Linh không có người thân, cậu muốn tìm chị Tiểu Linh, chăm sóc cho cô ấy.

Trong kỳ nghỉ hè năm cuối cấp ba, Tô Minh Nhiễm đã đi tìm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng chị Tiểu Linh, cậu nghĩ đến việc nhờ Tô Mạch giúp đỡ.

Năm đó, Tô Mạch vừa tiếp quản toàn bộ công việc kinh doanh của nhà họ Tô, anh ta rất vui vẻ, đồng ý một nguyện vọng của mấy đứa em mình.

Tô Minh Nhiễm cầu xin Tô Mạch giúp mình tìm chị Tiểu Linh, Tô Mạch đồng ý.

Bao nhiêu năm trôi qua, Tô Minh Nhiễm không biết Tô Mạch đã tìm được người chưa, cậu cứ chờ đợi, đây chính là lý do duy nhất khiến cậu ở lại nhà họ Tô.

Hiện tại cậu khó ở nhà họ Tô được nữa, nhà họ Tô không phải là nhà, cũng không phải người thân của cậu, trên đời này chỉ có chị Tiểu Linh coi cậu như người thân của mình.

Cậu muốn tìm lúc nào đó để hỏi Tô Mạch, chị Tiểu Linh ở đâu.

Tô Minh Nhiễm chỉ được nghỉ một tối, hôm sau phải đi làm ở quán cà phê.

Cậu không mất việc ở quán cà phê, Lý An, người làm cùng ở quán cà phê với cậu, thấy cậu không đến, cũng không liên lạc được cho cậu, nên xin quản lý cửa hàng cho cậu nghỉ phép vài ngày.

Ngày đi làm, Tô Minh Nhiễm đặc biệt mua cho Lý An một đống đồ ăn vặt để tỏ lòng biết ơn, đồng thời còn muốn đãi Lý An một bữa.

Lý An chỉ nhận đồ ăn vặt, từ chối lời mời.

"Lúc đi làm đói bụng chúng ta ăn đồ ăn vặt, về phần mời cơm thì không cần, tớ tiện tay giúp thôi, nhà ai mà chẳng có lúc gặp chuyện ngoài ý muốn."