Mèo mẹ đói quá, sẽ nuốt những viên đá nhỏ ven đường để no bụng.
Cuối cùng mèo mẹ chết đói, mấy đứa mèo con của nó nép vào bên cạnh, còn mèo mẹ dùng thân thể cuối cùng của mình che mưa chắn gió cho mấy đứa mèo con.
Đoạn phim ngắn đó ca ngợϊ ȶìиᏂ mẫu tử vĩ đại, tình mẫu tử không phân biệt loài.
Tô Minh Nhiễm không nhịn được hỏi: Có người mẹ nào không yêu con của mình không?
Cậu nhận được rất nhiều phản hồi.
"Sao có thể?"
"Mẹ là người yêu con nhất, mười tháng mang nặng đẻ đau."
"Đúng vậy, tình mẫu tử vĩ đại, vì con có thể từ bỏ tất cả."
"Tại sao cậu lại hỏi câu hỏi như vậy? Cậu muốn nói gì!"
Tô Minh Nhiễm muốn nói: Nhưng mẹ của cậu đúng là không yêu cậu.
Mười tháng mang nặng đẻ đau, gian nan vất vả, Tô Minh Nhiễm vẫn luôn muốn hỏi Nghiêm Thiến, thực sự không thích cậu, tại sao ngày trước lại sinh ra cậu?
Chịu đựng mười tháng đau đớn sinh ra một đứa con mình không yêu, là vì cái gì?
Tô Minh Nhiễm ngơ ngác nhìn xuống đất, nhớ lại lời Nghiêm Thiến vừa nói "Mày nên tự kiểm điểm lại bản thân, tại sao người nhà họ Tô đều thích Tinh Hà mà không thích mày? Mọi người đều thích Tinh Hà, chỉ có thể chứng tỏ mày có vấn đề." Chẳng lẽ cậu thực sự không xứng được mọi người thích?
Tô Minh Nhiễm rơi vào vòng luẩn quẩn tự hoài nghi, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem có phải mình thực sự đã làm sai điều gì không, nếu không thì tại sao Kỳ Tinh Hà lại có thể được mọi người yêu thích, còn cậu thì không?
Cha là vậy, mẹ là vậy, anh trai là vậy, chị gái là vậy, Cố Bái cũng vậy.
Mọi người đều cho rằng mẹ nhất định sẽ yêu con của mình, còn cậu lại không nhận được tình yêu của mẹ, có phải cậu thực sự không xứng không?
Những suy nghĩ như vậy đã kéo cậu vào vũng lầy, càng vùng vẫy thoát ra thì càng lún sâu, cho đến khi trước mặt cậu xuất hiện một đôi giày đế bằng màu xanh nhạt.
"Cháu ơi, cháu ổn chứ?"
Tô Minh Nhiễm ngẩng đầu, trong mắt cậu đọng hơi nước, nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ bối rối và bất lực.
Người phụ nữ dường như thở dài, ngồi xuống bậc thang cùng cậu: "Cô là khách do cha cháu mời đến, cháu có thể gọi cô là cô Hạ. Vừa nãy cô định đi vệ sinh nhưng vô tình đi nhầm chỗ, nghe được cuộc nói chuyện của cha mẹ cháu nên không kìm được muốn nói cho cháu biết."
"Cháu ơi, đó không phải lỗi của cháu."
Một người mẹ ruột sao có thể nói ra những lời tổn thương như vậy với con mình, rằng con không xứng đáng được yêu thương?
Người mẹ đó chắc chắn có vấn đề.
Cô Hạ nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Minh Nhiễm: "Thật ra có những bậc cha mẹ không thích con mình, cháu chơi đàn rất hay, lại đẹp trai, nhưng tất cả những điều đó đều không liên quan đến cha mẹ cháu, không được yêu thương không phải lỗi của cháu."
Tô Minh Nhiễm nhìn cô Hạ, nước mắt trong mắt cậu ngày càng nhiều, nhớ lại hồi nhỏ bị cha mẹ ghét bỏ vứt ở hành lang, anh trai thì thờ ơ, chị gái thì chế giễu, Kỳ Tinh Hà thì kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cậu như một đứa trẻ bất lực, hỏi người phụ nữ xa lạ trước mặt: "Nhưng cô ơi, tại sao họ không thích cháu? Cháu đã rất ngoan rồi."
Rõ ràng thành tích của cậu còn tốt hơn Kỳ Tinh Hà, rõ ràng cậu không đòi hỏi cha mẹ bất cứ thứ gì đắt tiền, rõ ràng cậu không cần cha mẹ phải lo lắng nhiều, tại sao họ lại không thích cậu?
Cô Hạ ôm Tô Minh Nhiễm, an ủi cậu: "Không phải lỗi của cháu, cháu hãy cố gắng lớn lên thật tốt. Cháu còn đang đi học đúng không, tốt nghiệp rồi thì rời khỏi đây đi."
Tô Minh Nhiễm nắm chặt vạt áo trước ngực người phụ nữ, cuối cùng cũng khóc nức nở: "Cháu muốn đi, cháu muốn tìm người, nhưng cháu không tìm được, cháu không tìm được."
Cô Hạ không rõ "tìm người" trong miệng Tô Minh Nhiễm là có ý gì, nhưng bà ấy thương cảm cho hoàn cảnh của Tô Minh Nhiễm, dù vậy cũng không thể làm gì được.