Chương 10
Nếu có một điều Jenner không thích thì đó là việc một ai đó nói với cô rằng hãy làm điều cô được bảo. Cơn giận bắt đầu sôi lên trong huyết quản cô. Cô đã rời xa đường phố Chicago khắc nghiệt trong một thời gian dài, nhưng bản năng cũ vẫn còn. Đôi mắt cô nheo lại và cằm cô cúi thấp cùng lúc với việc lùi ra sau một bước để đánh giá kẻ thù của cô tốt hơn.“Đừng cố làm điều gì.” Bridget nhẹ nhàng khuyên bảo, “Tôi có thể bắt giữ cô mà không đổ một giọt mồ hôi nào.”
Vì cô có một tầm quan sát tốt về cô ta, Jenner phải thừa nhận điều đó chắc chắn là sự thật. Cô có thể hình tốt, nhưng những bắp cơ rắn chắc của Bridget lộ rõ bên dưới bộ đồng phục gọn gàng. Jenner thường ao ước có bộ ngực lớn hơn, nhưng ngay lúc này, cô không ham muốn bộ ngực nữa, cô muốn có những cớ bắp lớn đi cùng với những lớp Judo mà cô đã học.
Điều tồi tệ là Bridget chắc chắn có được sự huấn luyện nhiều hơn vài lớp tự vệ căn bản. Và ngoài việc có nhiều cơ bắp, cô ta còn có một thứ khác : Sydney. Ngay ý tưởng về việc bạn cô đang bị bắt giữ bởi người của họ cũng đã đủ đè bẹp phần lớn thôi thúc mãnh liệt về phản công nhanh, chiến đấu bẩn, và la hét, đồng thời ra khỏi đầu cô.
Tuy vậy, cô gắng gượng lên tiếng, “Nếu Syd bị tổn thương theo bất kỳ cách nào, tôi sẽ săn đuổi cô đến tận cùng thế giới.” Có lẽ đó không phải là điều thông minh nhất để nói với kẻ nắm giữ tất cả các quân bài, nhưng cô có ý định đó, và sự thật tuyệt đối của điều đó lấp lánh trong mắt cô – dành cho tất cả những điều tốt đẹp mà nó có.
“Cô ấy có bị tổn thương hay không hoàn toàn tuỳ thuộc vào cô, và việc cô làm một diễn viên tốt thế nào.” Bridget đáp lại, thản nhiên.
Diễn viên? Họ nghĩ cô là một diễn viên sao ? Điều gì đang xảy ra ? Cô đã rơi vào hang thỏ, Jenner nghĩ, nhìn quanh phòng để tìm thêm thông tin, bởi vì, một lần nữa, điều cô nghe được không gợi lên được chút ý nghĩa gì. “Tôi không phải là diễn viên.” Cô hoang mang nói. “Cô nhầm lẫn tôi với ai khác chăng ?” Đó là việc khó có khả năng xảy ra, ngoại trừ các diễn viên thường có khuynh hướng tóc vàng và còm nhom, và cô có cả hai, còm nhom thường trực và tóc vàng tạm thời, thế nên ít nhất khả năng xảy ra là có thể. “Tôi là Jenner Redwine. Tôi chưa bao giờ diễn xuất gì hết trong suốt cuộc đời tôi!”
“Vậy cô sẽ học nhanh thôi.” Bridget nói, “Và không có sự nhầm lẫn nào hết. Tôi ước chi chúng tôi đã không phải làm điều này, nhưng tình thế đã thay đổi.” Cô nhún vai như thể nói rằng bạn có thể làm được gì nào? – “Và chúng tôi ở đây. Để có một vị trí, cô Redwine, tôi sẽ nói cho cô biết chúng tôi muốn gì ở cô.”
Jenner không nhận ra cô có một lựa chọn, ngoại trừ việc phải làm theo hướng dẫn vẫn còn làm tổn thương tự ái của cô, điều đã được chứng minh rằng cô chưa bao giờ và sẽ không bao giờ là bất kỳ loại diễn viên nào, dù tốt hoặc xấu. Cô ngồi xuống chiếc ghế sofa thêu hoa mạ vàng cong cong, biểu hiện chống đối của cô và ánh mắt cô vẫn còn sáng rực mong muốn báo thù.
Bridget thở dài, “Cael tốt hơn tôi.” Cô ta lầm bầm, một nửa dưới hơi thở.
“Cái gì? Ai?” Jenner hỏi gặng, để hiểu được dù chỉ phân nửa điều đó.
Bridget cũng ngồi xuống, điều mà Jenner cho rằng chắc chắn chống lại tất cả các loại luật lệ của người phục vụ, nhưng quỷ thật, cô ta rõ ràng không phải là người phục vụ thực sự, cô ta dính líu tới vụ bắt cóc, thế nên tại sao cô ta lại phải quan tâm đến một luật lệ nhỏ nhoi là không được ngồi trong phòng của hành khách ? “Trước tiên.” Cô ta nói. “Có một số người của chúng tôi trên tàu, và, không, tôi sẽ không nói cho cô biết họ là ai. Cô sẽ gặp vài người trong số chúng tôi, nhưng chúng tôi đông hơn thế. Cô sẽ bị canh chừng mọi lúc mọi nơi.
Thông minh, cô nghĩ. Cô không có cách nào biết được đó có phải là sự thật hay không, nếu cô đang bị canh chừng bởi người không biết, hoặc Bridget đang nói là chỉ giữ cô trong giới hạn. Bất kỳ cách nào, cô sẽ phải giả bộ tuyến bố là thật, bởi vì mạng sống của Syd đang bị đe doạ.
Sự hoài nghi và tâm trạng thất vọng của cô phải lộ rõ trên gương mặt cô, bởi vì Bridget thở dài lần nữa, “Đừng suy nghĩ xa xôi, chỉ nghĩ đến những điều tôi nói với cô.”
“Phải rồi.” Jenner nói với sự châm biếm chất đầy. “Bởi vì cô đáng tin đến thế mà.”
Đôi môi của Bridget mím chặt hơn đôi chút nhưng giọng nói của cô ta vẫn điềm tĩnh. “Tôi có đáng tin hay không cũng chẳng thể làm được gì trong tình thế này.”
Thật thú vị, Jenner nghĩ. Một kẻ bắt cóc lại quan tâm đến việc con tin nghĩ gì về cô ta. Cô thầm gọt dũa mẩu tin lý thú đó. Ngay lúc này, Bridget và những kẻ bắt giữ cô có được ưu thế hơn, nhưng mọi mẩu thông tin Jenner chắt lọc được có thể cuối cùng cũng có ích. Cô có thể kích động một trong số họ chống lại những người khác. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu cô làm như thế ? Điều đó sẽ làm thay đổi tình thế của Sydney như thế nào, ngoại trừ tệ hơn? Không được. Cô phải ghi nhớ điều đó, không để cơn giận và sự chống trả tự nhiên của cô dẫn dắt cô làm điều thiếu suy nghĩ. Cô phải nghĩ đến Sydney.
“Điện thoại trong phòng này đã bị vô hiệu.” Bridget nói, ra dấu về chiếc điện thoại trên tường. “Tương tự chiếc điện thoại trong phòng ngủ. Cứ tự do kiểm tra chúng nếu cô không tin tôi.”
Tin cô ta ? Ha. Nghĩ đến việc cô cảm thấy ngu ngốc như thế nào nếu cô không kiểm tra những chiếc điện thoại và phát hiện ra Bridget đã nói dối, Jenner ngay lập tức cất bước và kiểm tra cả hai. Chúng là những chiếc thoại có dây, hoặc chúng được cho là có, cả hai sợi dây đều biến mất, thế nên, phải, những chiếc điện thoại đã bị vô hiệu.
Bridget yên lặng đi theo sau cô vào trong phòng ngủ, đang quan sát cô. “Cô đúng.” Jenner đồng ý, tuyên bố rành mạch. “Không có điện thoại nào dùng được.” Họ sẽ gặp nhiều rắc rối để chắc chắn cô không được tiếp xúc với ai, bất chấp việc nắm giữ sự an toàn của Syd áp chế đầu óc của cô. Hoặc họ nghĩ cô có thể đủ ngu ngốc để làm điều sẽ gây nguy hiễm cho Syd, hoặc họ không để xảy ra bất kỳ cơ hội nào, chỉ vậy thôi.
Bridget nghiêng đầu thừa nhận, rồi nói. “Đây là điều sẽ xảy ra. Đêm đầu tiên ngoài khơi, không có tiệc tối long trọng bởi vì mọi người quá bận ổn định chỗ ở, nhưng nhà hàng và quán bar bình thường vẫn mở. Cô sẽ ra ngoài ăn tối một mình. Nếu có ai hỏi thăm, Cô Hazlett phải huỷ chuyến đi vào phút cuối cùng vì cô ấy bị nhiễm một loại virus dạ dày. Trong một ngày hoặc đại loại như vậy, cô ấy sẽ được cho phép để gọi cho cha của cô ấy để nói với ông ta điều tương tự, phòng trường hợp có ai đó trên tàu gởi một e-mail hoặc một đoạn tin nhắn đến cha của cô ấy để hỏi thăm.
Điều đó nghĩa là họ đã lập kế hoạch để Syd vẫn còn sống được vài ngày kể từ lúc này, Jenner nghĩ, và lạnh buốt khi nhận ra rằng điều ngược lại chính xác có thể dễ dàng trở thành sự thật đến mức nào.
“Sau khi cô ăn xong, hãy đến Fog Bank, đó là một quán bar phía đuôi tàu trên khoang Lido…”
“Đuôi tàu là ở đâu ?”
Bridget ngừng lại như thể cô ta không chắc Jenner có cố ghìm chân cô hay là không.
“Nhìn đi” Jenner nói gắt gỏng. “Trước đây tôi chưa bao giờ ở trên một con tàu. Tôi dự định nhờ Sydney dẫn tôi đi vòng quanh cho đến khi tôi hiểu rõ mọi thứ, nhưng cô đã vít chặt điều đó rồi, vì thế nếu cô muốn tôi ở trong một nơi đặc biệt vào một lúc đặc biệt, cô có nhiệm vụ đưa tôi đến đó.”
“Đuôi tàu là phần phía cuối cùng của con tàu.” Bridget đáp với một sự kiên trì không lay chuyển. “Dãy phòng này ở cạnh bên trái, bến cảng bên cạnh kia của con tàu. Khi cô rời khỏi phòng, rẽ phải, và cô sẽ hướng về phía đuôi tàu.”
“Được rồi, quán bar ở đuôi tàu, khoang Lido. Khoang Lido ở đâu ?”
“Nút thang máy được ghi bằng tên, không phải bằng số, vì tôi chắc chắn cô có để ý khi cô lấy thang máy lên tầng này. Khoang Lido là một khoang vui chơi. Khoang trên đỉnh thường là khoang thể thao, và khoang thứ hai là Lido. Khoang Lido là nơi những trò chơi diễn ra…”
“Thích đáng làm sao !” Cô lẩm bẩm.
Hàm của Bridget siết lại thêm một chút nữa. Sự điềm tĩnh của cô bắt đầu lộ ra đôi chút rạn nứt. Tuy nhiên cô phớt lờ sự ngắt lời của Jenner và tiếp tục. “Có một cặp đôi sẽ cãi vã. Tên của họ là Cael và Tiffany. Họ đang chia sẻ một phòng, nhưng họ sẽ chia tay, rất công khai. Rồi anh ta sẽ tiến lại gần cô, và nó là tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
“Không thể được. Tôi không phải kiểu người bốc đồng. Và tôi không biết cách tình cờ làm quen với kẻ thiếu đứng đắn.”
“Giả vờ.” Bridget nói ngắn gọn, dù răng cô siết chặt.
“Rằng tôi thình lình biến mất tất cả cảm nhận và khẩu vị thông thường? Oooookay.”
“Oh, jeez.” Bridget nói dưới hơi thở. Rồi nói lớn hơn, “Cael là một anh chàng đẹp trai, nên khẩu vị của cô sẽ không trở thành vấn đề. Anh ấy sẽ làm cô đổ nhào, và tất cả những gì cô phải làm là đóng vai say mê. Anh ấy sẽ vạch ra chi tiết, trở về đây cùng với cô, và kể từ lúc ấy, cô sẽ là vấn đề đau đầu của anh ấy. Tôi hy vọng thế.”
“Vì anh ta sẽ là vệ sĩ của tôi sao?” Cô hỏi, cảnh giác. Việc phải dựa vào lòng khoan dung của một người đàn ông khiến cho cô không thoải mái, như nó sẽ là như thế với bất kỳ phụ nữ nào có được một ounce ý thức chung.
Cuối cùng cô hỏi một câu hỏi có vẻ làm hài lòng Bridget, nếu nụ cười rộng mở, sáng chói, lừa gạt của cô ta là một dấu hiệu. “Anh ấy sẽ rất vui về điều đó. Anh ấy là ông chủ. Sức khoẻ của bạn cô như thế nào toàn bộ tuỳ thuộc vào việc cô làm cho Cael hài lòng như thế nào.”
…
Chiếc tàu lớn chầm chậm rời khỏi vịnh, nhưng Jenner bỏ lỡ thời điểm xuất phát đầy phấn khích của chuyến hải hành đầu tiên trong đời cô, bởi vì cô thực sự đang là con tin trong dãy phòng của chính cô. Bridget đã có nhiệm vụ khác để thực thi, nhưng một phụ nữ khác đến thế chỗ cô ta. Cô gái này tự xưng là Fail. Có phải là tên thực của cô ấy hay không thì còn phải phỏng đoán. Cô ấy cao và mảnh dẻ, đáng yêu theo kiểu cổ điển giống như Syd, và có một phong thái tương tự - kiểu người cao sang từ trong trứng nước. Mái tóc nâu dày của cô buông lơi từng lọn hoàn hảo xuống lưng, và cách trang điểm kín đáo làm nổi bật đôi gò má cao và cặp mắt màu quả phỉ to tròn.
Trải qua nhiều năm, Jenner đã học cách nhận ra loại trang phục thời thượng, nên cô biết Fail đang mang sandal hiệu Roberto Cavalli có giá trên tám trăm dollar. Những viên kim cương lấp lánh trên vòng tay cô, và một viên lớn gắn trên chiếc nhẫn cưới là hàng thật. Cô đã ăn cắp chúng hay cô là người giàu có ? Và nếu như cô là người giàu có thì tại sao lại dính líu với những kẻ bắt cóc ?
Bất chấp vẻ xinh đẹp của Fail, sự tinh tế về trang phục và nữ trang của cô, cô cũng có vẻ ngoài rất rắn chắc mạnh mẽ cho thấy rằng cô tập luyện thể lực thường xuyên. Dù cho cô không phải người ngang hàng với Bridget trong lĩnh vực đấm đá, thì đã sao chứ ? Jenner vẫn bị đẩy vào hoàn cảnh khó khăn, vì Syd.
Syd phải bị kinh hoàng. Họ đang giữ cô ấy ở đâu ? Họ có làm tổn thương cô ấy, có đánh cô ấy để khiến cô làm điều họ muốn không ? Hình ảnh ai đó đánh vào Sydney ngọt ngào, nhạy cảm khiến Jenner run lên vì giận dữ. Syd chưa từng làm hại ai. Cô ấy chẳng có ý tưởng nào về việc phải đấu tranh ra sao, và một cách cảm động, cô ấy chẳng có sự chuẩn bị để chống lại bất kỳ loại bạo lực nào.
Jenner kéo giật suy nghĩ của cô ra khỏi Syd, bởi vì, nói cách khác, cô sẽ trở nên giận dữ đến mức cô không thể suy nghĩ cho đúng đắn, không phải là cô có cách nào khác. Suy nghĩ của cô xoay tròn, y như cô tự hỏi những câu tương tự hết lần này đến lần khác bất chấp việc hoàn toàn thiếu câu trả lời. Những người này là ai ? Họ muốn gì ? Rõ ràng không phải tiền, bởi vì họ không bắt Syd để đòi tiền chuộc. Thay vì thế, họ giữ cô ấy như một phương tiện để ép buộc Jenner phải làm … điều gì đó? Hành động như thể cô ngay lập tức đổ nhào vào thèm muốn anh chàng Cael này ư ? Nhằm mục đích gì ?
Họ sắp tiến hành vài trò lừa đảo kéo dài sao ? Từ những kinh nghiệm cay đắng với cha cô, cô biết về những trò bịp, biết cách họ làm. Nếu đây là một trò bịp, nó không giống bất kỳ thứ gì cô đã từng nghe trước đây. Những trò bịp lôi kéo người ta vào sự hành xử theo những cách dại dột, chúng không dính líu tới kế hoạch bắt cóc tỉ mỉ - thứ sẽ dẫn trò bịp vào trong lĩnh vực tội phạm cấp liên bang.
Vậy nên, không có trò bịp nào ở đây. Để có được điều này, nhiều rắc rối và phí tổn, và có nhiều người dính líu vào âm mưu như họ đã có, chúng phải nghiêm trọng. Cô đã biết ít ra là bốn người trên chiếc tàu này – Bridget, Fail, và hai người chưa xác định được Cael và Tiffany – và cô đã nói qua điện thoại với một người đàn ông khác, người đang có Syd. Nghĩa là năm người, tối thiểu. Chắc chắn có nhiều hơn một người ở cùng Syd. Và nếu cô tin Bridget, có nhiều người trên tàu không để cô nhận dạng, nên cô không thể biết cô có đang bị canh chừng hay không.
Điều cô thấy lo lắng là họ để cô nhìn rõ gương mặt của họ, cho cô biết tên của họ. Những cái tên có thể là giả, nhưng gương mặt thì không. Nghĩa là họ không bận tâm đến những gì cô sẽ khai báo với nhà chức trách sau đó sao ? Có lẽ họ không có ý định để cô quay về sống sót sau chuyến hải hành này. Sau khi cô làm điều họ muốn, tất cả những gì cần làm là một món quà đơn giản qua thành ban công, và cô sẽ biến mất.
Nhưng còn những người khác trên tàu thì sao ? Có những người ở đây biết cô, biết Syd. Nếu cô được cho rằng đang mắc vào một cuộc tình cuồng nhiệt trên tàu với một người đàn ông cô chỉ vừa gặp gỡ, những người khác sẽ để ý. Cô sẽ phải giới thiệu anh ta với những người bắt gặp, nếu vậy thì nhiều người hơn sẽ có thể mô tả anh ta. Không chỉ có vậy, anh ta đã lên tàu bằng cách thực hiện thủ tục an ninh tương tự những người khác. Ảnh của anh ta đã có trong chương trình nhận dạng khuôn mặt. Không cách nào anh ta có hy vọng thoát khỏi, trừ phi anh ta tiêu diệt toàn bộ con tàu và mọi người ở bên trong.
Nhận ra cô đã nghĩ lan man xa thế nào khỏi ven bờ hợp lý, Jenner thầm chèo trở lại vùng nước cạn. Những người này không ở trong một giáo phái tự sát. Họ có mục tiêu xác định, và họ cần cô để thực hiện điều đó.
Vậy … Điều đó nghĩa là cô có một chút giá trị với họ. Họ cần cô. Họ tiến hành biện pháp mạnh bắt cóc Syd để sử dụng như một đòn bẩy chống lại cô, để chắc chắn cô làm điều họ muốn. Điều này chắc chắn có nghĩa là họ sẽ không làm tổn thương cô, nhưng Syd không có được điều bảo vệ đó.
Cô có thể nghĩ ra vài cách, bất kỳ cách nào, để cô có thể làm trở ngại cho họ, nhưng cuối cùng cô phải thừa nhận rằng cô vô dụng đến phát tức điên lên được. Jenner ghét việc trở nên vô dụng. Cô ghét việc cảm thấy dễ bị tấn công, không biết phải làm gì hoặc hướng về đâu. Cô ghét những người phụ nữ lạ mặt này ngồi trong dãy phòng của cô và đọc những quyển sách cô mua, dành cho cô sự chú ý không nhiều hơn một con ruồi – không nhiều bằng, thậm chí như thế, bởi vì ít ra cô cũng có thể đập nát một con ruồi.
Cô quyết định thà bị đập nát con hơn bị gạt bỏ, Jenner đứng dậy và đi đến cửa ban công.
“Vui lòng ngồi xuống.” Fail nói, giọng cô ấy nhã nhặn y như cô ấy đang gọi cà phê hoặc trà.
“Tôi sẽ” Jenner đáp lại, “ra ngoài ban công.” Trái tim cô đập mạnh vì sợ hãi rằng họ có thể sẽ lấy thứ gì đó ra khỏi Syd – Có thể một ngón tay út bị cắt rời, hoặc tai, hoặc bất kỳ phần nào trên cơ thể, được chuyển đến cho cô ngoài khơi không ? – Nhưng điều này không gì khác hơn một cú thúc nhẹ để khám phá giới hạn của cô. Họ phải nhận ra rằng nếu họ thật sự làm tổn thương Syd, họ có nguy cơ thúc đẩy Jenner đến mức độ cô phản kháng lại. Đây là một hành động hoà giải mà tất cả bọn họ đều cùng tham dự, trong khi cả hai bên đều muốn xô nhau vào bất kỳ chứng sốt phát ban nào.
Không khí nóng, ẩm vây bọc quanh cô. Sự di chuyển của con tàu gây ra một làn gió nhẹ giữ cho nhiệt độ dễ chịu. Đi đến lan can, cô ghì chặt lấy nó, nghiêng người, nhìn về bên trái để ngắm bờ biển Califonia và Mexico ngập nắng đang khuất dần khi tàu Silver Mist di chuyển vững vàng theo hướng tây nam – hướng tây nhiều hơn hướng nam – hướng đến Hawaii. Việc nghiêng người dù chỉ đôi chút cũng đủ làm cho đầu cô choáng váng, vì vậy cô cô lùi vào ghế và ngồi xuống một chiếc xa cửa nhất, duỗi dài đôi chân và tựa đầu thư giãn vào lưng ghế cao.
Fail đi theo cô ra ban công, mang cuốn sách của cô theo cùng, và chọn chiếc ghế ở gần cửa nhất, vì thế Jenner sẽ phải vượt qua cô ấy nếu cô cố bỏ trốn. Điều đó đã nảy ra trong ý nghĩ của Jenner từ trước, nên cô đã thận trọng lựa chọn một điều mà cô vừa mới cam đoan lần nữa với người canh gác cô rằng cô sẽ không cố gắng làm việc dại dột nào.
Phía bên ngoài thật yên tĩnh, không có gì khác trừ mặt biển và bầu trời quanh họ. Cô tuột giày, cảm thấy đôi chút căng thẳng rời khỏi xương tuỷ. Sàn tàu làm bằng gỗ teak, với những khe nhỏ giữa những tấm ván để cho phép nước thoát đi. Trừ chấn song sắt trên tầng thượng, ban công chỉ gồm những tấm nhựa trong suốt không cản trở tầm nhìn. Những con mòng biển trắng đảo vòng tròn và bay liệng, kêu la inh ỏi như những gã khổng lồ bạc cưỡi trên đỉnh những ngọn sóng đang cuộn xoáy với những sắc thái khác nhau của màu xanh da trời và xanh lục. Trong hoàn cảnh khác, những thứ này thật tuyệt vời.
Trong phạm vi cô có thể nói chuyện, không có ai trên những ban công khác, dù cô cho rằng luôn có thể có một ai đó đơn giản đang đọc giống như Fail, hoặc chỉ chợp mắt. Những người người đến ngay từ lúc đầu, mặc dù, phần lớn mọi người có khả năng đang tham quan con tàu mới lộng lẫy, hoặc gặp gỡ bạn bè, hoặc cả hai.
“Hãy nói cho tôi biết về anh ta.” Cô gợi ý, về anh chàng mà cô được cho biết sẽ gặp mặt cùng.
Fail ngước lên từ quyển sách của cô, khẽ cau mày khi cô xem xét sơ lược cả hai phương diện trước khi lắc đầu từ chối. Dù cho cô có sự đánh giá về khả năng họ có thể bị nghe lén tương tự như Jenner đã làm, cô không muốn tạo ra cơ hội nào.
Cất cao giọng, Jenner la to “Xin chào, hàng xóm. Có ai ở đó không ?”
Fail ngồi thẳng lên, có vẻ cảnh giác, như thể cô đang nghĩ đến việc ấn một tay qua miệng của Jenner và kéo cô vào bên trong. Nhưng không ai trả lời, không ai từ mỗi phòng bên cạnh, hoặc thậm chí phía bên trên, hoặc bên dưới, dù Jenner không nghĩ âm thanh truyền đi các hướng đó tốt. Từ những điều cô để ý cho đến lúc này, con tàu kín đáo hơn nhiều so với cô đã hình dung. Ngoài tiếng sóng vỗ, cô chỉ có thể nghe được tiếng rì rầm trầm sâu không rõ ràng của động cơ.
Cô nhấc một bên vai trong một cái nhún vai lơ đễnh. “Thấy không ? Không có ai ở đó. Cô có thể nói chuyện.”
“Không.” Fail nói, “Tôi không thể. Cô sẽ tìm ra sớm thôi mà.” Không điều gì Jenner nói có thể làm lay chuyển được người phụ nữ, dù vậy cô vẫn cố thử đủ mọi cách cho đến khi Fail đánh mất kiên nhẫn và quay lưng của cô ấy vào bên trong.
“Sớm thôi mà”, khi nó đến, là sau chín giờ đêm hôm đó một chút. Vào lúc bảy giờ, Fail đi cùng cô đến quán café ngoài trời trên khoang Lido, nơi cô được giới thiệu một cách tươi cười với một người đàn ông cao, có mái tóc màu sẫm, người cầm theo một cây gậy chống và có bước đi hơi khập khiễng, chồng của cô ấy, Ryan. Ryan bắt tay Jenner mà không tỏ ra bất kỳ dấu hiệu nào khác ngoài việc vui mừng được gặp cô, mặc dù dĩ nhiên anh ta là một người trong số họ. Okay, vậy cô đã biết được năm người.
Rồi Ryan và Fail bỏ lại cô ăn tối một mình. Cô đi qua dãy bàn đặt thức ăn của tiệc Buffet và có một dĩa đầy thức ăn mà cô lấy một cách tuỳ tiện, không quan tâm đến thứ mà cô lấy, rồi cô ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ đặt gần lan can. Cô nhận thức sâu sắc rằng cô đang được giám sát, bởi ít nhất hai người. Những người khác nữa cũng đang quan sát cô, Bridget đã nói như vậy, và cô không biết họ là ai.
Tình trạng căng thẳng khiến cô không thể nuốt xuống nổi một chút thức ăn nào, nhưng cô cố duy trì cho dù cô không có lấy nổi một chút ngon miệng. Cô có thể trì hoãn việc đi đến quầy bar càng lâu càng tốt. Bất chấp điều cô đã hỏi Fail, cô không có một chút khao khát nào gặp người tên Cael, không muốn biết điều gì về anh ta. Nên cô cứ nấn ná bữa ăn tối, rồi lấy món tráng miệng,một món kem trứng vị chanh xốp nhẹ đến nỗi cô không mắc nghẹn khi nuốt nó. Trong những tình thế khác cô sẽ thích thú với nó, nhưng bây giờ nó chỉ là một chiến lược trì hoãn khác mà thôi.
Khi cô không thể trì hoãn thêm được nữa, cô hỏi thăm một trong những người phục vụ chỉ cho cô về quầy bar ở đuôi tàu, quán Fog Blank, thứ hoá ra chỉ cần đi qua bộ cửa đu đưa ngay phía sau lưng cô. Cô đi qua cặp cánh cửa đó và tìm thấy một sự sắp xếp tương tự quán café : Quầy bar ở bên dưới một mái vòm, nhưng phần lớn bàn được đặt trong một không gian mở. Một band nhạc đang chơi thể loại nhạc dance, nhưng không quá ồn ào đến mức người ta phải nói lớn trong khi trò chuyện, đây là một sự thay đổi rất tuyệt so với thông thường. Sàn khiêu vũ chật ních với những thân thể xoay tròn riêng lẻ hoặc thành từng cặp đang nhảy cùng với nhau.
Từ những tài liệu cô đã đọc về con tàu, cô biết có vài quầy bar, nhưng cái này đang sôi sục trong cuồng nhiệt. Có lẽ người ta bị kích động vì đêm đầu tiên ra khơi và không ai muốn ở bên trong phòng, điều này khiến cho khoang Lido trở thành chỗ tập trung. Những ngôi sao đang lấp lánh trên cao, sóng biển tối đen như mực làm những chữ cái mạ bạc sáng lên lập loè, và làn gió nhẹ trong lành đùa trên tóc và quần áo. Thậm chí căng thẳng như thế mà Jenner cũng cảm thấy được điều gì đó kỳ diệu đang xảy ra trên chiếc tàu rực sáng được bao quanh bởi đại dương mênh mông không bờ bến. Không có nguồn ánh sáng nào khác trong tầm nhìn dù ở bất kỳ hướng nào, càng nhấn mạnh rằng họ đã cô đơn như thế nào.
Có một chiếc ghế đơn bên cạnh quầy bar vừa trở nên trống, và Jenner chen vào đó. Có nhiều người ở xung quanh đến mức cô tự hỏi làm sao cô có thể nhận ra một cặp đặc biệt, nhất là khi cô không biết trông họ có vẻ như thế nào. Tốt thôi, đó là việc của họ. Họ biết cô là ai, vì thế họ có nhiệm vụ phải tiến đến đủ gần để thu hút sự chú ý của cô. Và có lẽ cô thậm chí còn làm cho chuyện đó khó khăn hơn bằng cách quay lưng của cô về phía đám đông.
Người pha chế rượu cười với cô, “Tôi có thể mang cho cô thứ gì đây ?”
“Một teeter-totter.” Cô đáp.
“Cô đã thử qua Ghostwater chưa ? Đó là loại thức uống tiêu biểu của tàu.” Anh ta chỉ vào một thức uống mà một người pha chế khác trong bộ ba pha chế rượu đang trao cho một hành khách. Thức uống là một loại dung dịch pha chế có màu xám nhạt, và những dải mỏng của thứ gì đó giống như sương khói bốc lên từ chiếc ly thuỷ tinh cao, mảnh dẻ.
“Tôi sẽ thử qua Ghostwater nếu tôi là cô.” Người đàn ông bên trái cô gợi ý khi anh ta nghiêng bờ vai rộng trên quầy bar. “Họ đã sắp xếp một bữa tiệc rượu pân lớn, nhưng tôi sẽ lấy một ly.”
Jenner tự động ngước lên, bởi vì người đàn ông đã thật sự lấn chỗ của cô, và thấy bản thân chỉ cách vài inch với một đôi mắt rất xanh, rất chăm chú. Trong sự đông cứng thoáng qua rất nhanh, nhịp tim của cô đập mạnh mẽ bên trong l*иg ngực, và dạ dày cô nhộn nhạo. Vội vàng, cô cụp mắt xuống, phá vỡ sự tiếp xúc bằng mắt. Anh ta ở gần đến mức cô có thể cảm nhận sức nóng của thân thể anh, gần đến mức bộ ngực rắn chắc của anh thật sự chạm vào vai cô, một tín hiệu cảnh báo muộn màng chạy dọc theo những đầu mυ'ŧ dây thần kinh của cô. Cô không muốn người lạ chạm vào cô, không thích cách cô bị chen lấn, đặc biệt bởi một người cao ráo, hình thể rắn chắc như người này. Cô cố nhích ra, nhưng đám đông quanh cô quá dày đặc, cô không thể di chuyển mà không để vài bắp cơ xô đẩy vào ai đó.
“Một Teeter-totter và một Ghostwater, có ngay.” Người pha chế nói, quay đi để phối trộn thức uống.
Cô nhìn thẳng về phía trước, không sẵn lòng làm một cuộc giao tiếp bằng mắt lần nữa. Anh ta đang tán tỉnh cô, hay chỉ đang cố lấy thức uống tại một quầy bar đông đúc? Dù sao đi nữa cô cũng không thể để xao lãng. Bây giờ tầm nhìn của cô đã bị khoá trên cả hai hướng, nên cô không thể nhìn ngắm những thứ đang xảy ra quanh cô, và nhiều người đang nói chuyện đến mức cô không chắc cô có thể nói với bất kỳ ai đang tranh luận hay không nữa. Ngay khi cô lấy được đồ uống, cô sẽ di chuyển đến một góc biệt lập hơn.
“Em tự đến đây sao ?” Người đàn ông hỏi, và vì họ bị ép chặt vào nhau đến nỗi giọng anh gần như sát bên tai cô, hơi thở ấm áp, dễ chịu của anh lướt qua gó má cô.
“Không.” Cô nói, vì cô đã không như thế. Ít nhất có bốn người ở đây cùng với cô. Đang canh chừng cô, cho dù cô đang ngồi ở đây một mình. Cô vẫn không ngước nhìn vào anh lần nữa.
“Đáng tiếc thật.” Anh nói, “Tôi cũng không.”
Giọng của anh thấp, trầm sâu, ấm áp và thân mật đến nỗi, chống lại ý muốn của cô, đã mang ánh mắt của cô trở lại với anh. Dạ dày của cô cuộn lên lần nữa. Cô nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai, nhưng chết tiệt cô nếu như cô từng thấy người nào lộ rõ vẻ nam tính bằng anh ta. Điều gây hoang mang là không một khía cạnh nào về sự xuất hiện của anh là dành riêng cho anh. Anh cao, nhưng không quá khác thường; cơ bắp nhưng không phải loại vai u thịt bắp; mái tóc ngắn sẫm màu, mắt xanh, một dấu vết của năm giờ đổ bóng trên xương hàm mạnh mẽ của anh. Anh ăn mặc đơn giản, quần đen và áo sơ mi lụa màu trắng với ống tay áo sắn lên khuỷu tay, và anh nhìn vẫn lịch lãm hơn những người đàn ông khác, những người trông rất khá trong bộ lễ phục cắt may riêng của họ. Nhìn chung, anh đúng là một mối tốt, và có nhiều điều để làm với sự phát lộ tinh hoa quanh anh hơn với bất kỳ nét đặc điểm riêng biệt nào.
Người pha chế đặt đồ uống của họ ngay trước mặt họ. Nhẹ nhõm bởi sự gián đoạn, Jenner đưa ra tấm thẻ đi tàu của cô, nhưng người đàn ông nhanh hơn cô, trao thẻ của anh ta cho người pha chế và nói, “Cả hai ly.”
“Chắc chắn rồi.”
Bây giờ, cô ngước nhìn anh lần nữa, mặc dù cô chắc chắn, chắc chắn không muốn, cô hướng ánh mắt đến mũi anh, bởi vì đôi mắt xanh quá đáng lo ngại, “Cám ơn anh.” Cô cố giữ giọng cô trung lập.
“Đừng bận tâm.” Anh nói, với tay ngang qua cô để nhận tấm thẻ từ người pha chế. Ngay lúc đó, con tàu chao nhẹ qua bên trái, sự di chuyển thật sự đầu tiên cô cảm thấy, nhưng ngay cả nhẹ như thế cũng vẫn là nhiều đối với một vài người đã uống quá chén. Có một sự náo động phía bên phải, một giọng nói the thé, rồi người đàn ông bên cạnh cô đột ngột di chuyển, đưa hai cánh tay ôm chặt lấy cô dựa vào quầy bar giống như anh đang che chở cô bằng thân thể anh. Anh đã tạo nên một cảnh giá trị giống như ai đó đẩy vào anh, và trong giây lát anh xô vào cô, ngực anh áp vào lưng cô, đầu cô dựa vào vai anh.
“Xin lỗi.” Ai đó nói, ngay khi người đàn ông cũng nói, “Xin lỗi.” và đứng thẳng lên khỏi cô.
“Chết tiệt anh.” Giọng một phụ nữ, đang đầm đìa với nỗi khinh bỉ và cơn giận dữ chếch choáng say. “Tôi đã trông thấy điều đó. Anh thậm chí không lấy đồ uống mà không đặt tay của anh trên một người đàn bà khác.”
Lo lắng, Jenner nhìn quanh. Một người đàn bà ngăm đen có thân hình hấp dẫn với đôi mắt hình quả mận gai đẹp kỳ lạ đang đứng ngay phía sau họ. Cô ta quá chưng diện trong một chiếc váy màu đỏ rượu chát bó sát, ngắn đến mức chỉ phủ qua mông của cô ta một vài inch, và cô ta lảo đảo không vững trên đôi giày gót nhọn cao năm inch, dù có phải do sự di chuyển của con tàu hay lượng cồn trong máu của cô ta hay không thì cũng chẳng ai đoán ra được. Cô ta đang nhìn trừng trừng giận dữ vào họ, đôi hoa tai hình chúc đài lấp lánh khi đầu cô đong đưa.
Jenner cảm thấy anh thở dài, cảm thấy sự phập phồng của ngực anh. “Em đã say, và em đang tạo ra một trận tranh cãi.” Anh nói nhẹ nhàng, “Chúng ta cùng về bàn nào.”
Người đàn ông trượt chân lúc đầu nhìn quanh, chớp mắt giống như anh ta đang cố nhận định tình hình. Anh ta đủ tỉnh táo để nói, “Không, đó là lỗi của tôi…”
“Tôi biết tôi trông thấy điều gì mà.” Cô ta rít lên, gạt bỏ anh ta khi cô ta tiến lại gần người đàn ông hơn, người vừa cứu Jenner khỏi ngã nhào khỏi ghế của cô. “Tôi không biết tại sao anh lại yêu cầu tôi đi theo…”
“Tôi cũng không.” Giọng anh cứng rắn và đáng ngại, “Nhưng tôi đã hối tiếc về nó nhiều hơn vào mỗi phút đã qua.”
“Điều đó cũng dễ thu xếp thôi. Lấy quần áo của anh và biến đi, đồ con hoang nhà anh.” Giọng cô ta cất cao thành tiếng la thét lăng mạ, và nước mắt bắt đầu làm tan lớp mascara thành những dòng màu đen chảy trên má cô ta. Càng lúc càng nhiều người rơi vào im lặng quay nhìn cảnh cãi cọ, và Jenner bắt đầu cảm thấy như thể bị kẹt trong một con tàu chìm không có cách nào trốn thoát. Cô tuyệt vọng nhìn quanh, hy vọng cô có thể thoát ra được.
Anh nghiêng đầu, biểu hiện của anh trở nên cứng rắn. “Tôi không tin cô có thể đá tôi ra khỏi phòng của chính tôi, Tiffany, nhưng tôi sẽ nói với cô điều này: Tôi sẽ để cô có căn phòng đó, bởi vì tôi thà ngủ trong chỗ giặt đồ còn hơn phí thêm giây phút nào khác với cô.”
Tiffany !
Ôi, Chúa ơi. Nhận thức kinh hoàng chảy qua Jenner giống như nước đá. Đây là Cael.