Có vẻ như anh đã đào sâu vào nó quá rồi, ai rồi cũng sẽ có một hai điều không muốn cho bên ngoài biết. Hơn nữa Jeong Taeui cũng không quá quan tâm đến công ty của người khác cho lắm.
"À, đúng rồi. Tháng sau Jaeui sẽ đến Đức."
Rồi như sực nhớ ra, chú nhìn anh rồi nói. Thấy chú đột ngột thay đổi chủ đề như vậy, Jeong Taeui nghĩ rằng quả nhiên bí mật kia cần phải được bảo mật kỹ lưỡng, nhưng âm thanh ấy của chú vẫn khiến anh mở to mắt ngạc nhiên.
"Hyungng ấy ạ? Đến Đức? Tại sao ạ?"
Anh trai của anh - Jeong Jaeui - hiện đang làm việc tại trụ sở chính của UNHRDO ở Mỹ với tư cách là một nhà nghiên cứu.
Anh ấy luôn được biết đến là một thiên tài vô song không ai sánh bằng, vậy nên anh ấy đã quyết định gia nhập UNHRDO để tránh việc bị bắt cóc một lần nữa ngay sau khi thoát khỏi tay của kẻ đã bắt cóc anh ấy hai ba năm trước. Vậy nên, anh ấy hiện giờ đang là một nhà nghiên cứu đặc biệt tại trụ sở chính. Chú nói rằng anh ấy luôn bận rộn với công việc đến mức chẳng thể bước chân ra khỏi phòng nghiên cứu, cũng không biết có phải anh ấy thực sự thích nghiên cứu ở đó hay không nữa.
Sau khi hai người chia tay nhau ở Johanesburg, những lần anh có thể liên lạc với anh ấy qua điện thoại cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà cuối thì thì anh ấy cũng đến Đức rồi. Mặc dù cả Jeong Taeui và Jeong Jaeui đều không quá thân thiết như những người anh em ruột thịt khác, nhưng anh vẫn rất vui khi có thể gặp lại anh ấy sau một thời gian dài.
Chú vừa nghiêng người về phía trước vừa nhìn Jeong Taeui rồi cười nói.
"Diễn đàn kỹ thuật hàng không quốc tế sẽ được tổ chức tại Frankfurt vào tháng sau."
".....Anh đã trở thành phi công rồi ạ, hyung ý ạ??"
Khi Jeong Taeui hỏi bằng trí tưởng tượng nghèo nàn của mình, chú của anh liền bật cười xua tay.
"Nghiên cứu về kỹ thuật RAM giúp làm giảm đáng kể tác dụng của RCS (máy bay tàng hình) mà thằng nhóc đó đã nghiên cứu gần như hoàn thành rồi. Nó sẽ đến để trình bày nghiên cứu đó tại diễn đàn này."
".... ...Vậy thì cái đó nghe giống diễn đàn công nghệ quân sự hơn là diễn đàn công nghệ hàng không đấy ạ. Anh trai cháu vẫn làm bên mảng đó ạ?"
Jeong Taeui vừa gãi đầu vừa thở dài lẩm bẩm khi nghĩ đến cảnh sẽ có nhiều hãng sản xuất quân nhu sắp sửa lao vào anh mình.
"Jaeui luôn được đảm bảo an ninh tuyệt đối và bất khả xâm phạm. Trong tình trạng có vệ sĩ và xe hộ tống xếp hàng từ sân bay đến tận giường cho đến cả phòng tắm, nếu ai đó có thể gây hại cho thằng nhóc đó thì đến chú cũng phải thật lòng tôn kính người đó một bậc.... Mà không, trước đó thì cũng không biết dù Jaeui không được bảo vệ thì nó có thể bị ai hại được hay không nữa."
"Ngay cả khi tất cả các vệ sĩ đều lật mặt và chĩa súng vào anh trai cháu thì nó vẫn bình an vô sự thôi."
Kyle bên cạnh cũng gật gù như thể tán thành.
Dù thế nào đi chăng nữa thì cũng tốt. Lâu lắm rồi anh mới được gặp anh trai.
Jeong Taeui tự hỏi cuộc đoàn tụ của các gia đình bị ly tán khác liệu có cảm giác giống như thế này không, nhưng có vẻ như mọi người đều điềm tĩnh đến mức nếu để các gia đình khác biết được thì họ còn tức giận vì sự thờ ơ này không chừng. Jeong Taeui thầm ước tính, đến Frankut mà đi bằng ICE (Tàu cao tốc phổ biến ở Đức) thì chắc sẽ phải mất khoảng 5 tiếng.
"Được rồi Taeil. Không sao đâu, lâu lắm rồi cậu mới được gặp lại người mình nhớ suốt thời gian qua còn gì."
Kyle vui như chuyện của mình và vỗ nhẹ vào vai Jeong Taeui.
"Cảm ơn anh."
Jeong Taeui cười ngượng ngùng. Chú ngồi bên cạnh dõi theo dáng vẻ thân thiện ấy thì lại đột nhiên chuyển chủ đề.
"À, đúng rồi. Nghĩ lại thì vẫn còn một chuyện nữa liên quan đến anh đấy."
Kyle đang nâng cốc trà lên và uống một ngụm trà, anh ta liền nhướng mày nhìn chú.
"Chiều nay tôi đã nhận được một tin nóng hổi từ chi nhánh Berlin ngay trước khi đến đây. Christine đã trở lại rồi."
Chú nói với giọng thản nhiên rồi vươn tay lấy một quả táo từ trong chiếc rổ tre trên bàn rồi cứ thế cắn một miếng mà không thèm lau. Tiếp theo đó là tiếng rột roạt giòn tan.
Nghe âm thanh đó thật sảng khoái và kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác. Jeong Taeui cũng vươn tay ra lấy một quả táo từ cái giỏ lớn.
*Cạch*
Jeong Taeui đang đưa tay ra chạm vào cái rổ thì chợt khựng lại, anh hướng ánh mắt về phía âm thanh không mấy tự nhiên ấy, Kyle đang nhìn chằm chằm vào chú anh, có vẻ như anh ta đã vô tình đặt cạch cốc trà xuống và làm nó sóng sánh tràn ra ướt cả tay mà không hề biết.
Kyle mở to mắt chú anh như thể không nghe được thêm bất cứ âm thanh nào.
"Christine......"
Jeong Taeui nhìn Kyle với tâm trạng thần kỳ khi sắc mặt anh ta như có mây đen bao phủ chỉ trong tích tắc. Anh tự hỏi lần cuối cùng mình thấy anh ta bối rối như vậy là từ bao giờ nhỉ.
"Ồ, vui đến mức vậy à. Quả nhiên là lâu lắm rồi mới được gặp lại người mình thương nhớ có khác."
Chú cười tươi và bắt chước lại y hệt câu nói của Kyle lúc nãy. Nụ cười đó, ngay cả trong mắt Jeong Taeui - người đang không hiểu vấn đề cũng cảm thấy thật xấu xa. Jeong Taeui lại đưa tay ra lấy một quả táo và chà xát lên quần áo của mình rồi liếc nhìn chú.
"Người đó là ai vậy ạ?"
Chú cười rồi trả lời một cách thỏa mãn khi chứng kiến phản ứng của Kyle.
"Christine - Hoặc cũng có thể gọi là Christina."
Cái tên ấy nghe thật xa lạ. Dù anh có cố lục lọi ký ức một cách cẩn thận một lần nữa thì cũng không thể đoán được đó là ai. Nhưng từ phản ứng bất thường của Kyle thì....
Có lẽ anh ta có mối quan hệ cá nhân không mấy tốt đẹp với người đó - ví dụ như người yêu cũ đã chia tay khoảng 10 năm trước, hay là đứa con gái mà anh ta đã bí mật giấu kín nhỉ?
Một lúc lâu sau đó, Jeong Taeui chỉ ngồi ngoan ngoãn cố giữ im lặng đợi ai đó lên tiếng tiếp về chủ đề này. Nhưng sự im lặng lại kéo dài lâu hơn dự kiến. Vậy nên Jeong Taeui không thể không nhìn Kyle rồi hỏi.
"Anh đã làm gì có lỗi với người đó à?"
Đó là một câu hỏi khá thẳng thừng, nhưng Kyle chỉ nhìn xuống bàn tay mình với khuôn mặt nhợt nhạt như không nghe thấy những lời đó.
"Thay vì nói là làm gì có lỗi - đúng rồi, có thể coi nó tương tự như Riegrow. Xét cho cùng thì Rick được sinh ra và trở thành em trai của Kyle không phải vì Kyle đã phạm tội lỗi gì lớn lao. Đó chỉ là một hình phạt với xác xuất ngẫu nhiên mà thôi."
Chú bây giờ đang cười lăn lộn, cười đến chảy nước mắt. Những lúc như thế này, Jeong Taeui lại thấy thật may mắn khi không phải là bạn đồng trang lứa với chú mình. Dù sao thì bản thân cũng là vai vế dưới nên thật đáng tiếc, nhưng nếu là bạn bè với chú thì phải xử lý chú như thế nào được nhỉ.
".... ... Người đó là con ngoài giá thú sao ạ?"
"Nếu nói thẳng ra thì là bạn thời thơ ấu, chỉ là cách biệt tuổi tác khá nhiều."
"À. Có vẻ tính cách của người đó hơi khác thường ạ?"
Jeong Taeui vừa chùi quá táo đến bóng loáng bằng vạt áo vừa nghĩ.
Giống như anh với Kim So Wi ấy. Anh tuyệt đối không phải là bạn với cậu ta nhưng xét theo khía cạnh nào đó thì cả hai vẫn có quan hệ, dù ghét chết đi được nhưng vì môi trường nên không còn cách nào khác là phải đối mặt với mối ác duyên đó.
"Nói cho đúng đi.... Người đó không phải bạn thời thơ ấu của tôi..."
Có lẽ bất mãn với những gì chú nói, Kyle lúc này mới lên tiếng với giọng nói lầm bầm đáng sợ cùng ánh mắt và khuôn mặt trắng bệch.
"Nói một cách chính xác thì đó là bạn thời thơ ấu của Ilay."
*bộp*
Khoảnh khắc Kyle cất tiếng nói cũng là lúc quả táo đang nằm gọn trong tay Jeong Taeui rơi xuống.
Jeong Taeui vốn cũng nghĩ bốn từ "bạn thời thơ ấu" không hợp với Kyle cho lắm, nhưng nếu gắn Ilay với những từ ấy thì nghe còn khó hiểu hơn.
"Ilay ấy.... Ý anh là anh ta có bạn từ nhỏ sao?"
"Từ khi nó còn nhỏ, nếu hai gia đình có chuyện cần gặp mặt thì lũ trẻ sẽ đến và chơi cùng nhau.... Ồ, đúng vậy, Chris.... cũng từng làm việc với Ilay rồi. Khoảng thời gian mà biệt đội chống bạo động ở T&R còn hoạt động....."
Không hiểu sao, cảnh tượng lúc này trông thật kỳ lạ.
Mặc dù Kyle vẫn đang đan hai tay vào nhau một cách bất ổn với khuôn mặt như bị rút cạn máu, nhưng giọng nói của anh ta lại thật trầm lặng và bình thản, chỉ là khi nói đến cái tên đó thì anh ta có hơi lắp bắp một chút.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Kyle như vậy, Jeong Taeui cũng trở nên mơ hồ theo.
Từ "bạn thời thơ ấu" khi gắn với Ilay nghe thật đáng sợ, nhưng lời sau đó còn đáng suy ngẫm hơn. Nếu là biệt đội chống bạo động của T&R thì đó không phải nơi nổi tiếng là hang ổ của những kẻ điên giống như hắn sao. Chẳng khác gì Double Impact* cả.
(Một bộ phim hành động - võ thuật - tâm lý năm 1991 của Mỹ do Sheldon Lettich làm đạo diễn và biên kịch, nhân vật chính là hai anh em, ý Tae là Ilay và Chris không khác gì hai người này.)
Chỉ nghe thôi cũng đủ thấy đau đầu rồi. Giờ thì Jeong Taeui đã hiểu được tại sao Kyle khi nghe thấy cái tên ấy mặt lại biến sắc như vậy.
Mà khoan đã.....
"Christina..... Khi Ilay khủng bố ở Riyadh, hình như không có cái tên như vậy trong danh sách bị truy nã."
"Lúc đó Christine còn đang chiến đấu ở Hezbollah ở Lebanon."
"..... ....."
Người đó quả là một người phụ nữ tuyệt vời.
Không phải vì người phụ nữ đó trùng tên với vai diễn kinh điển Christina của diễn viên Greta Garbo mà anh có mong đợi gì, nhưng Jeong Taeui vẫn hy vọng người phụ nữ có cái tên xinh đẹp ấy cũng sẽ có nhan sắc tương tự.
"Chú cũng phải công nhận rằng, mặc dù tính cách rất khác biệt nhưng nếu so với Greta Garbo ở thời kỳ đỉnh cao thì người đó vẫn xinh đẹp hơn nhiều."
Chú đột nhiên mở lời như thể hiểu thấu Jeong Taeui đang nghĩ gì. Chú và Jeong Taeui đã trực tiếp xem Greta Garbo ở một nhà hát nổi tiếng cách đây vài năm.
".....Tính cách khác biệt cũng tốt mà ạ."
"Ngoại trừ Christine, chú chưa thấy ai có khác biệt lớn giữa vẻ ngoài và tính cách bên trong đến vậy."
Jeong Taeui vô thức xoa xoa cánh tay đang nổi da gà của mình rồi từ từ nhặt lại quả táo lăn lóc trên bàn.
Jeong Taeui cắn một miếng táo rồi lại liếc nhìn Kyle một lần nữa. Anh ta vẫn chỉ chăm chằm nhìn xuống mấy ngón tay với khuôn mặt trắng bệch.
Anh cảm thấy có chút khó hiểu.
Rõ ràng chỉ nghe vậy thôi cũng thấy đó là một người phụ nữ rất tuyệt vời rồi, nhưng sao khi gắn cái tên ấy với người đàn ông tên Ilay kia thì sắc mặt Kyle lại tệ đến vậy.
Jeong Taeui vừa nhai quả táo vừa chăm chú quan sát bộ dạng của Kyle rồi quay sang hỏi chú.
"Chắc không phải người đó vô phương cứu chữa còn hơn cả Ilay đâu chứ ạ.....?"
"ahaaha, nếu mà quen với hai người như vậy thì cuộc sống coi như kết thúc."
Chú vừa cười vừa lắc đầu. Jeong Taeui - người thường cảm thấy như cuộc đời mình sẽ kết thúc đến nơi - cũng gật đầu đồng cảm.
"Bây giờ thì khác, nhưng khi còn nhỏ thì sức khỏe của Christine không được tốt lắm. Nói chung là luôn phải học ở nhà, nhưng năng lực ngôn ngữ của người đó thì lại rất xuất sắc và giải các loại mã thì không ai sánh bằng. À mà có khi còn tốt hơn cả Jaeui nữa. Có thể nói là một thiên tài trong ngành đó."
Jeong Taeui vừa nghe vừa cảm thán rồi lại liếc nhìn Kyle, mặc dù anh không biết cụ thể như thế nào nhưng nếu đến cả chú cũng phải công nhận rằng người đó giỏi hơn anh trai anh về lĩnh vực ấy thì hẳn cũng là một thiên tài rồi.
Nhưng phản ứng của Kyle vẫn có hơi....
Như thể để chấm dứt hàng loạt câu hỏi trong đầu Jeong Taeui, chú anh liền tiếp lời.
"Christine cũng thích sách cổ. Đặc biệt là có gu đọc sách giống y hệt với Kyle."
Ngay khoảnh khắc chú thốt ra câu đó, Jeong Taeui đã thấy vai Kyle chợt run rẩy. À, có vẻ như câu đố đã được giải rồi.
Kyle lẩm bẩm như khẳng định lại suy đoán của Jeong Taeui.
"Lần này tại sao..... lại định mang đi cuốn sách nào nữa.......! Không, tôi không có thời gian ngồi đây nữa, James, James! Liên hệ với ngân hàng để dọn sạch két sắt ngay đi......Mà không đâu, làm gì có chuyện lại là mấy cuốn đó chứ....!"
Có khi James nghe được tin này lại vui vẻ mang hết đống sách kia gói lại đẹp đẽ rồi đưa tận tay người đó không chừng. Jeong Taeui nuốt những lời ấy vào trong và mở lời.
"Anh sẽ không đưa ngay cả khi người đó hỏi mượn à....?"
Jeong Taeui hỏi một câu hơi ngớ ngẩn. Sau đó, một lần nữa chú lại đáp.
"Đó là bạn và cũng là đồng nghiệp cũ của Riegrow đó."
".... ...."
Chỉ sau khi nghe những lời ấy, Jeong Taeui mới nắm bắt chính xác tình hình của Kyle lúc này.
Trước đây chắc cũng đã có vài lần anh ta giúp nhầm đối tượng rồi. Ôi Kyle tội nghiệp.
Sau khi ăn hết một quả táo trong nháy mắt - chú đặt phần đầu táo vào trong tách trà rỗng rồi vươn vai vui vẻ thỏa mãn. Khi chú ngước lên - ngay lập tức chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Rita.
"Chà, có lẽ tôi nên tắm rửa sạch sẽ trước bữa tối. Phải ăn cơm rồi nghỉ ngơi thật thoải mái chứ. Ngày mai tôi cũng phải đi sớm. Kyle, tôi có thể sử dụng phòng cho khách mà tôi đã dùng trước đây không?"
Nhìn nụ cười tươi tắn của người chú đang vỗ vỗ vào vai người bạn thất thần như linh hồn đã thoát ra được một nửa rồi kia, Jeong Taeui chẳng biết nói gì thêm mà chỉ ngồi ngoan gặm táo.
Sau đó, để trả ơn người chủ nhà tốt bụng đã cho anh ăn nhờ ở đậu vài năm qua, Jeong Taeui không ngần ngại liền tạt một xô đá vào chú mình.
"Chú có vẻ vui quá nhỉ."
Chú nhẹ nhàng nâng lông mày lên rồi nhún vai.
"Có vui gì đâu. Chú chỉ là một người bạn tốt bụng đã cung cấp những thông tin quan trọng nhanh hơn bất kỳ ai để giúp bạn mình có thể ngăn chặn những điều bất hạnh thôi."
"Lời nói của chú đâu có chỗ nào là không vui vẻ đâu ạ."
"Đúng rồi, đúng thế."
Kyle vừa lẩm bẩm vừa đưa ánh mắt xanh mét nhìn chú. Có vẻ như sự oán hận đã nhanh chóng được chuyển sang hướng khác.
"Ơ hơ..... đúng là làm ơn mắc oán mà."
Chú chậc lưỡi cau mày, vờ như thất vọng.
Tuy nhiên, ngay khi sự oán hận của Kyle chuyển sang chú của anh thì ánh mắt phẫn uất của anh ta cũng chuyển sang Jeong Taeui.
Trong một khoảnh khắc, Jeong Taeui liền cảm thấy hối hận nhưng vờ như không biết và chớp chớp mắt với chú mình. Nhưng chú nhìn Jeong Taeui rồi suy nghĩ gì đó, cuối cùng lại mỉm cười như bình thường.
"Thật buồn khi lòng tốt của tôi lại bị hiểu lầm. Nhưng dù sao thì Kyle, hãy cất cẩn thận những cuốn sách quý giá ấy đi nhé. Nếu rơi vào tay Christine thì sẽ một đi không trở lại mà.... ...chà, vậy thì tôi sẽ xuống thưởng thức bữa ăn của Rita sau khi tắm xong vậy."
Chú nhanh chóng đứng dậy và di chuyển về hướng phòng dành cho khách.
Jeong Taeui lặng lẽ thở dài khi nhìn dáng vẻ bước đi như không có chuyện gì xảy ra kia của chú rồi vỗ vỗ vào ngực. Dạo này anh sống trong hòa bình nên có vẻ như gan lại bé đi một chút rồi hay sao đó.
"À đúng rồi. Taeui à."
Người chú đang thảnh thơi bước về phía phòng ngủ đột nhiên lại dừng chân như thể chợt nhớ ra điều gì đó và quay lại nhìn Jeong Taeui. Jeong Taeui dừng bàn tay đang vỗ nhẹ trên ngực kia và nghi ngờ nhướng lông mày lên nhìn chú.
Chú khẽ nâng khóe miệng lên một chút và cong cong đôi mắt nhìn anh. Nhìn thấy nụ cười ấy mà lòng Jeong Taeui tối sầm lại. Anh cảm nhận được rõ ràng có điều gì đó bất thường ẩn phía sau nó.
"Tiếng Đức của cháu có vẻ thành thạo nhỉ."
".....? Tại vì cháu sống ở đây nên dù thích hay không thì cũng phải quen thôi ạ."
"Ừm, học thêm một ngôn ngữ mới cũng rất tốt. Rick hình như cũng đang học tiếng Hàn thì phải, chỉ cần dạy cho nhau là được nên sẽ dễ dàng hơn."
"Dạ?"
Jeong Taeui vô thức tròn mắt nhìn chú.
Ilay? Tiếng Hàn? Đây là lần đầu anh nghe thấy chuyện này. Thậm chí anh còn chưa từng thấy hắn xem bất cứ thứ gì liên quan đến Hàn Quốc chứ đừng nói đến việc học tiếng Hàn. Không đời nào Jeong Taeui lại có những suy nghĩ rằng sẽ trò truyện với hắn bằng tiếng Hàn để giúp nhau học ngôn ngữ hiệu quả hơn.
"Không đời nào."
Jeong Taeui thẳng thừng phủ nhận, chú của anh liền lắc đầu hào hứng, không hiểu sao nụ cười trên môi chú lại ngày càng nguy hiểm hơn.
"Hôm trước chú vừa nói chuyện qua điện thoại với Rich. Thế rồi trước khi cúp máy, như sực nhớ ra nên cậu ta đã hỏi chú, "Mang-Hal-Nom" có nghĩa là gì. Phát âm cũng rất chuẩn nữa."
(망할 놈: Tên khốn này)
"Dạ? Mang.... ......?!"
Jeong Taeui nhìn chú với vẻ sững sờ.
Anh nhất thời không hiểu nó có nghĩa là gì, và đột nhiên lại cảm nhận được một cơn đau âm ỉ trong cái đầu trống rỗng trắng xóa của mình. Đồng thời, dự cảm không may ập đến như một cơn bão.
Không có lý do gì để Ilay tò mò về tiếng Hàn cả. Không, trước đó, ngoại trừ Jeong Taeui thì cũng chẳng có nơi nào hắn có thể tiếp cận được tiếng Hàn.
Và theo trí nhớ cũng Jeong Taeui, dù là tiếng Anh, tiếng Đức, hay là tiếng Hàn thì anh cũng chưa bao giờ nói ra những lời như vậy trước mặt hắn. Anh nào có cái gan lớn như vậy chứ.
Hơn nữa, thời gian gần đây chỉ khi ở một mình thì anh thỉnh thoảng mới lại lẩm bẩm một ít tiếng Hàn thôi. Thậm chí ngay cả trong mơ anh cũng mơ bằng tiếng Anh nữa, khi tỉnh táo lại cũng toàn nói tiếng Anh. Nói cách khác, chỉ có trong tình trạng anh gần như mất hết lý trí mới có thể vô thức lẩm bẩm những lời chửi thề bằng tiếng Hàn như vậy trước mặt hắn, mà những tình huống như vậy cũng rất hiếm hoi.
Một ký ức thoáng qua trong tâm trí Jeong Taeui.
".....Cho nên..... chú đã nói gì vậy ạ.......?"
Jeong Taeyu lẩm bẩm với khuôn mặt trắng bệch. Hình như anh mắc bệnh thiếu máu rồi, sao lại chóng mặt thế này. Không phải là mắc bệnh nan y nào đó rồi chứ.
Chú nhìn Jeong Taeui mặt cắt không còn một giọt máu nhưng vẫn chỉ mỉm cười và đáp lại một cách trơn tru mà chẳng có chút vẻ lo lắng nào cho sự an toàn của đứa cháu yêu quý.
"Để mà nói đến mức được khen ngợi thì phải nỗ lực hơn nhiều. Chú bảo ý cháu muốn nói là cậu ta hãy cố gắng hơn nữa."
Khuôn mặt của Jeong Taeui như sắp sửa bật ra ba từ kia đến nơi. Những lời sau đó của chú đều không lọt vào tai Jeong Taeui.
Trước mắt anh tự nhiên tối sầm lại. Hình như anh thực sự mắc bệnh nan y rồi. Lần đầu tiên anh cảm thấy sự thật đó lại may mắn đến vậy.
Chú vui vẻ quay lại rồi thong thả bước về phía phòng ngủ, Jeong Taeui dựa vào ghế sofa và cố gắng chống đỡ cơ thể như muốn ngã xuống bất cứ lúc nào một cách khó khăn, anh thật muốn gϊếŧ người ghê gớm khi nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng khoan thai ấy, nhưng bởi đã bị rút hết cả máu và sức lực nên cơ thể anh không chịu nhúc nhích lấy một ly.
Kyle và Jeong Taeui. Cả hai người đều đem khuôn mặt thẫn thờ và sợ hãi kia hướng về phía bóng lưng đang dần khuất sau cánh cửa ấy.