1.
“Tiểu Xuân, tỉnh lại đi, chúng ta đến nơi rồi.”
Một chiếc taxi dừng trước cổng vòng gỗ đơn sơ.
Nghe Tiền Chí gọi, Kỷ Xuân Hách mở mắt ra, cất giọng uể oải nói: “Ồ, chúng ta đến nơi rồi…”
Cậu lặp lại lời của Tiền Chí, sau đó lại như lạc vào cõi thần tiên mà bước xuống xe.
Nơi này bao phủ bởi màu xanh mướt, là một nơi phù hợp để tham quan, nhưng ngôi làng phía sau cổng vòm gỗ lại bị bao phủ bởi lớp sương mù đen mà người thường không thể nhìn thấy.
"Tối qua cậu bị trộm sao? Buồn ngủ quá à?"
Gió mát xế chiều ở ngoại ô thành phố khiến Kỷ Xuân Hà tỉnh táo lại, cậu khịt mũi nói: “Tôi ngủ không ngon.”
Mới chia tay hôm qua.
Tiền Chí gật đầu, dẫn đầu đi qua cổng vòm gỗ có khắc ba chữ Thôn Trương Gia
Kỷ Xuân Hách ngáp một cái rồi theo anh ta đi vào trong.
Mười phút sau khi hai người rời khỏi cổng vòm, một chiếc ô tô màu đen từ cổng làng chậm rì chạy tới.
Thôn Trương Gia nằm ở phía Tây Nam của thành phố, mấy năm gần đây người dân càng thích về nông thôn sống, giao thông thông thuận và phong cảnh đẹp, người dân ở khu vực này sôi nổi hưởng ứng chính phủ về việc mở trang trại và homestay*.
Sau mười phút đi bộ từ cổng, có thể thấy các ngôi nhà ba tầng, hầu hết là được sơn trắng.
Dù là một ngôi làng rộng lớn, ngay cả trong buổi chiều rảnh rỗi cũng không có mấy người, an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu và tiếng gà gáy.
Hai người Kỷ Xuân Hách bước vào một nhà có mái hiên và đặt hai phòng.
Cô gái đang đứng trước quầy ở sảnh đang nghịch điện thoại, nhìn thấy khách hàng, cô lập tức đặt điện thoại xuống và nở một nụ cười nhiệt tình, không chỉ vì cô ấy đang làm kinh doanh mà còn vì khách hàng đẹp trai.
"Quý khách, đến thôn của chúng tôi nhất định phải đi xem ao sen phía bắc, vừa đúng mùa hoa nở đẹp lắm ạ." Cô gái vừa nói vừa chỉ dẫn.
Nói một hồi, mặt cô dần dần trở nên chán nản.
Hoa nở có ích gì, gần đây việc làm ăn ế ẩm, các cụ nói trong làng có quá nhiều đồ không sạch sẽ, làm hỏng phong thủy.
Nhưng cô không tin, cô rất khó chịu với những lời này, nó chẳng có tác dụng gì ngoài việc khiến mọi người hoảng sợ.
Nhưng mà gần đây có chút kỳ quái, đứa nhỏ ở làng phía đông ngủ mấy ngày vẫn chưa tỉnh lại.
Tiền Chí tỏ vẻ hứng thú, vui vẻ gật đầu rồi đi lên lầu, Kỷ Xuân Hách đi theo hắn vẫn không có cảm xúc gì, nhưng thực chất đôi mắt đen sáng của anh đang lướt qua một vòng.
Hai người trở về phòng, đặt túi xách xuống rồi lại đi ra ngoài, cười vui vẻ.
Không cần phải nói thành lời, hai người trao đổi ánh mắt và đi về ngôi làng phía đông.
Sương mù đen ở phía đông của ngôi làng dày đặc đến mức gần như có thể kết tủa, rất là bất thường.
Thôn Trương Gia chắc hẳn đã kiếm được nhiều tiền, đường đi bằng phẳng và sạch sẽ, hoa phụng tiên được trồng dọc đường, đủ màu trắng, hồng, tím và đỏ đang nở rộ.
Qua vài ngôi nhà mở cửa mới có thể nhìn thấy tường trong xây bằng gạch đỏ và xi măng, trước cửa có một ông già mắt vẩn đυ.c, đang chậm rãi bóc hạt sen ăn, nhìn người qua đường với vẻ mặt vô cảm.
Hai người yên lặng đi, càng đi gần đến đầu ngôi làng phía đông, tiếng khóc dồn nén càng rõ hơn.
Là tiếng khóc của một người phụ nữ, cô ấy nức nở nói: "Tôi mặc kệ, tôi muốn con trai tôi tỉnh dậy và nhảy nhót như thường. Trương Đại Vi, ông nghĩ cách đi!"
"Làm ầm cái gì? Không thấy nhiều người nhìn vậy sao?" Một giọng nam thô ráp và cáu kỉnh vang lên.
Kỷ Xuân Hách bước nhanh hơn, sau khi rẽ vào, hàng chục người xuất hiện trước mặt cậu, xếp thành vòng tròn, ôm ngực, nhìn vào trung tâm với vẻ mặt thờ ơ hoặc là tức giận.
Kỷ Xuân Hách lặng lẽ tiến gần đám người, đứng ở rìa, tận dụng chiều cao nhìn mấy người bị vây quanh.
Ngoài cặp vợ chồng đang cãi nhau ra, còn có hai cặp khác, vẻ mặt của hai cặp đôi đều giống nhau, lạnh lùng và đầy hận thù.
Một người phụ nữ mặc áo ngắn màu vàng khoanh tay trước ngực, cúi đầu chà mũi giày, sau đó lại ngẩng đầu lên lướt hết một vòng dân làng, lớn tiếng nói: “Mọi người nhìn xem, Trương Đại Vi chính là người như vậy. Không quan tâm đến sống chết của con trai mình! Đồ quỷ ích kỷ!"
"Nói thêm câu nữa xem! Con trai của cô có liên quan gì đến nhà tôi?" Trương Đại Vi vừa mắng vợ xong, nghe thấy liền trừng mắt nhìn người phụ nữ vừa lên tiếng.
"Trương Đại Vi anh không muốn cứu con trai, nhưng Lưu Ngọc tôi lại muốn!" Người phụ nữ hai mắt lại đỏ lên, tơ máu hằn trên mắt.
"Đã ba ngày rồi! Ba ngày! Thằng bé vẫn chưa tỉnh lại... Ôi con trai của tôi."
Nước mắt người phụ nữ đột nhiên chảy ra, cô ôm mặt ngồi xổm rồi nức nở.
Người đàn ông đứng cạnh cô cũng ngồi xuống vỗ nhẹ vào vai cô, anh muốn an ủi vợ nhưng lại nghẹn ngào không phát ra được âm thanh nào.
Lưu Ngọc khóc một hồi, mới bình tĩnh lại, sau đó phát điên dập đầu xuống sàn bê tông cứng: "Tân Huệ, Tân Huệ, cô làm cho Dương Dương tỉnh lại được không? Tôi biết là cô đã trở lại, Tân Huệ, cả nhà chúng tôi không hề có lỗi với cô.
Người dân ở đây đều có chút bối rối, hai mặt nhìn nhau, sau đó xôn xao bàn tán.
“A Ngọc, lời như vậy không nên được nói ra……” Có thôn dân nói thầm, nhưng tai Lưu Ngọc lại rất thính.
“Tại sao tôi không thể nói ra? Người nằm trên giường không phải con của ông, đương nhiên ông không đau lòng rồi, ông chỉ tiếc làm ăn không được mà lại lỗ vốn, ông tới làm gì, tới xem chúng ta xấu mặt ư? Ông chỉ là tới xem con trai của Trương Đại Vi có thứ dơ bẩn nào bám trên người mà thôi.”
“Cô!” Thôn dân ấy rất tức giận, không nhịn được mà với tay vào túi áo mân mê lá bùa hắn mua từ đại sư.
Giữ bình an, xua đuổi tà ma.
“Ha ha ha ha ha, đồ dơ gì, chỉ là người đáng thương đã quay lại thôi, đúng là tạo nghiệt.” Lưu Ngọc cười to, run rẩy đứng lên, run run chỉ tay vào khuôn mặt đã xám ngoét của Trương Đại Vi.
“Tôi vừa mới rời đi, con trai tôi liền có chuyện, Trương Đại Vi, đây chính là quả báo của ngươi.
Trương Đại Vi hừ lạnh, hai tay vặn khớp rắc rắc, vặn cổ, tiến tới nắm lấy cổ áo của Lưu Ngọc, đấm thẳng vào khuôn mặt của cô.
“Không ăn đấm là mày không chịu nhớ đúng không!”
Chồng Lưu Ngọc mấy ngày nay cũng không ngủ nghỉ, ăn bữa này bỏ bữa kia, hắn cố sức đi kéo ra hai người, nhưng lại tự té xuống.
Mà người đứng xem đều thờ ơ, lạnh nhạt, bọn họ chỉ đứng xem.
Một cặp vợ chồng có con cũng bị hôn mê, họ nhát gan, run rẩy đứng yên, ánh mắt người phụ nữ dáo dác, chỉ nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, chúng ta cùng nghĩ biện pháp……”
Tiền Chí đang định ra hiệu cho Kỷ Xuân Hách đứng yên, nào ngờ trong nháy mắt, cậu đã gạt đám người phía trước ra, tiến vào hiện trường.
Ai cha, Tiểu Xuân tay chân mảnh khảnh như thế sao có thể đấu lại được một thôn dân đã làm việc nặng hơn chục năm!
Vừa định chen vào đi hỗ trợ thì có người nói bên tai: “Xin nhường đường chút”
Một người vóc dáng cao ráo mặc đồ thể dục màu đen bước qua người hắn.
“Đàn ông đánh phụ nữ thì có bản lĩnh gì?” Kỷ Xuân Hách lạnh mặt, một tay đỡ nắm đấm của người đàn ông, tay còn lại kéo người phụ nữ về phía sau.
Nhìn rất thành thạo, ngầu quá xả luôn.
“Con mẹ nó, mày là thằng nào!” Trương Đại Vi nổi nóng, lớn tiếng hét vào khuôn mặt trắng nõn trước mặt.
“Khách du lịch.”
Có người thay Kỷ Xuân Hách trả lời, anh ta mặc bộ đồ thể thao dài tay, thân cao chân dài, tỉ lệ cơ thể cực phẩm, từng cái nhấc tay nhấc chân đều mang thần thái tự phụ.
Tống Cảnh Minh trước tiên là quay mặt cười với bảo bối của hắn, sau đó lại không chút biểu cảm mà đánh hạ nắm đấm đang giơ cao của Trương Đại Vi, nghiêng người bảo vệ Kỷ Hách Xuân phía sau, một cái tay còn lại nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay đang run rẩy của cậu.
Nắm rồi lại tranh thủ xoa xoa vài cái.
Công tử cao lãnh Kỷ Xuân Hách trợn mắt, muốn đánh hắn.
Nhưng không thể bỏ qua chính sự.
“Anh bạn, chúng tôi từ thành phố khác đến đây chơi, xem các ngươi ầm ĩ như vậy liền tò mò đến xem.”
“Nào anh bạn, sao chúng ta không ngồi xuống nói chuyện nhỉ, nóng giận sẽ không tốt nha, Tường của mấy ngôi nhà đầu làng vẫn có mấy chữ hoà bình, văn minh, hòa hợp…”
Tiền Chí bước vào liền thể hiện kỹ năng diễn xuất như ảnh đế của mình, thành công tạo hình tượng những người thành phố có tinh thần trọng nghĩa, căm ghét cái ác cho đám thôn dân.
“Phi! Xen vào việc người khác.”
Trương Đại Vi phun nước miếng xuống đất, ác ý liếc nhìn mấy người, rồi lôi bà vợ vẫn đang nức nở về nhà.
Hắn xen qua đám người, xấu hổ quay đầu lại lớn tiếng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn! Trong phòng không có chuyện gì làm liền đi khua mồm khua mép nhà người khác!”
Mọi người dần dần rời đi, chỉ còn vợ chồng Lưu Ngọc cùng 3 người Kỷ Xuân Hách đứng tại chỗ.
Lưu Ngọc lập tức mất sức lực, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.
Một đôi bàn tay trắng nõn cân xứng đỡ cô dậy.
“Cảm ơn anh trai.” Lưu Ngọc mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Người thành phố đều nhìn đẹp trai, nhìn các anh là đủ nhận được phúc khí rồi.”
Nơi nào giống bọn họ người nhà quê, trời sinh tướng khổ, mệnh tiện.
Chồng của Lưu Ngọc liên tục cảm ơn, mời mấy người về đến nhà ngồi uống trà.
Mấy người đang muốn lấy thêm manh mối từ Lưu Ngọc, đương nhiên không từ chối.
Hiện tại trời vẫn chưa tối.
Trên đường đến nhà Lưu Ngọc,Tiền Chí và chồng Lưu Ngọc cùng nhau đỡ cô, Kỷ Xuân Hách cùng cùng Tống Cảnh Minh đi phía sau.
Từ khi gặp nhau, Kỷ Xuân Hách vẫn không thèm cho anh sắc mặt tốt, Tống Cảnh Minh bất đắc dĩ cười, duỗi tay ôm vai cậu, ghé gần đôi tai trắng ngần của cậu nói.
Giọng nói rất trầm và từ tính.
“Mọi chuyện đều là lỗi của anh, Đậu Đậu không cần vì anh mà tức giận.”
Kỷ Xuân Hách liếc hắn một cái, hất văng cái tay trên vai, “Tống tiên sinh, xin hãy tự trọng.”
Sau đó cậu bước nhanh đuổi theo ba người phía trước, cậu vô thức muốn xoa xoa lỗ tai, mới vừa giơ tay lên liền buông ngay.
Tống Cảnh Minh nhìn xung quanh, cảm thấy Đậu Đậu đang ngại ngùng.
Lo lắng từ hôm qua đã lắng xuống, Đậu Đậu trông tức giận nhưng không hề tỏ ra chán ghét.