Trần Hoài ngạc nhiên, không ngờ người trước mặt lại không biết điều như vậy. Hắn ta định nói gì đó nhưng lại chợt nhìn thấy nam tử toàn thân tỏa ra khí lạnh đi tới trước mặt tiểu cô nương, bảo vệ tiểu mỹ nhân ra phía sau lưng.
Bùi Cảnh Hiên cũng hiểu, nếu một mình Thẩm Như Nguyệt rời cung chắc chắn sẽ thu hút không ít kẻ ăn chơi trác táng đến trêu chọc. Quý Bách Hoài có thể bảo vệ nàng, nhưng hắn ta lấy thân phận gì để bảo vệ tiểu cô nương của hắn?
Vì vậy, khi biết Tiểu Quận Chúa lén rời cung, Bùi Cảnh Hiên đã vội vàng gác lại công và dẫn người ra ngoài tìm nàng. Nếu tiểu cô nương đã muốn đi chơi, hắn sẽ đích thân dẫn nàng đi!
Nhưng hắn không ngờ lại có người không muốn sống mà đi chọc giận hắn.
Trần Hoài đột nhiên cảm thấy vô cùng áp lực. Nam nhân trước mặt được bao phủ bởi sự lạnh lùng, sắc mặt âm trầm. Khi nhìn thấy bộ đồ màu trắng của nam nhân, hắn ta run rẩy lùi lại mấy bước, ngay cả đèn l*иg bát giác trong tay hắn ta cũng rơi xuống đất, lập tức bị ngọn lửa nuốt chửng.
Trần Hoài cảm thấy mình thật mất mặt, kinh thành xuất hiện người như này từ bao giờ vậy chứ, hắn ta lấy hết can đảm nói: “Tại hạ là Trần Hoài, cha là đương kim Lễ bộ Thượng thư trong triều đình, Trần Trung Dân. Vì nhìn thấy vị cô nương này một mình nên muốn đến kết bạn, không ngờ cô nương đã có người đi cùng, không biết các hạ là?”
“Trần Trung Dân?” Bùi Cảnh Hiên hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt vuốt ve chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón tay cái. Trần Hoài ngạc nhiên, người này lại dám nói thẳng tên húy của phụ thân hắn ta?
“Ngày mai lâm triều, ta chắc chắn sẽ hỏi Trần đại nhân xem gia giáo của Trần phủ có phải như thế này không?” Lại có thể tùy tiện vô lễ như vậy. Đúng là làm mất mặt đại thần trong triều.
Trần Hoài nghe đến đây thì trong lòng hơi bất an. Khi thấy nam tử tự nhiên nắm tay tiểu cô nương rời đi, xung quanh đều có thị vệ, tỳ nữ đi cùng, trong đầu Trần Hoài đột nhiên nghĩ đến gì đó, mồ hôi không ngừng chảy ra. Không phải chứ, hai người đó bây giờ hẳn là ở trong cung, sao có thể xuất hiện ở lễ hội đèn hoa đăng…
Trần Hoài ngã nhào, hắn ta không quan tâm tới ánh mắt kỳ quái của người khác mà cứ thế loạng choạng đi về phủ, giống như gặp phải đại họa!
Hơi ấm trong lòng bàn tay Thẩm Như Nguyệt khiến cơn giận trong lòng Bùi Cảnh Hiên dần biến mất. Hai người đi xuyên qua đám đông. Con đường náo nhiệt khiến Tiểu Quận Chúa quên đi chuyện vừa rồi.
Thẩm Như Nguyệt hào hứng nhìn xung quanh, sau đó đột nhiên quay đầu lại, nở nụ cười ngọt ngào nói: “A huynh a huynh, mua cho muội một cái đèn l*иg được không?”
Bùi Cảnh Hiên nhìn theo tay của Thẩm Như Nguyệt, là một chiếc đèn hoa đăng hình con thỏ được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, lộng lẫy, cũng rất đáng yêu.
Bùi Cảnh Hiên cười thầm, quả đúng là thói quen của tiểu cô nương. Từ nhỏ đến lớn, trong cung có thứ gì tốt nhất đều dành riêng cho Thẩm Nhu Nhu. Cho dù nàng có muốn trăng trên trời, hắn cũng sẽ tìm mọi cách hái xuống cho nàng. Bây giờ chỉ là một cái đèn l*иg mà cũng khiến nàng vui sướиɠ như vậy.
Ai ngờ chủ quầy nghe thấy Thẩm Như Nguyệt nói thì mỉm cười xua tay bảo: “Tiểu nương tử, hôm nay là lễ hội đèn l*иg nên chỗ đèn l*иg này ta không bán. Nhưng nếu cô nương muốn, vậy thì để phu quân của cô đối với ta một câu. Chỉ cần đáp được, cô nương có thể chọn bất cứ chiếc đèn l*иg nào ở đây.”
Ở kinh thành có không ít văn nhân nhã sĩ, chủ quán cũng biết rõ điều này nên làm vậy vì muốn tạo dựng danh tiếng tốt cho cửa tiệm của mình.