"Tốt chị giúp em đến đây thôi, còn có món quà này chị muốn gửi tặng em, em nhắm mắt lại đi."
Trần Dạ không hiểu cũng không biết món quà là gì nhưng xuất phát từ bản năng cảm thấy an toàn nên cậu vẫn tin tưởng Lux mà nhắm mắt lại. Chợt cậu cảm thấy có một thứ mềm mềm ươn ướt chạm nhẹ vào mắt trái của cậu.
"Chụt!"
"Chị... chị làm cái gì thế."
"Tặng em, đó là Thiên Sứ Nhãn, bây giờ mắt trái của em có thể nhìn thấy 2s trước tương lai, lưu ý nhé càng dùng lâu tinh thần sẽ càng mệt mỏi."
Trần Dạ không hiểu tại vì sao Lux lại tặng một món quà quý giá đến như vậy cho mình.
"Chị không có cho không đâu, với quỷ em phải làm giao kèo và đánh đổi, với thiên sứ em phải thu thập tín ngưỡng, tín ngưỡng đó sẽ là sức mạnh để giúp bọn chị thăng cấp lên thiên sứ nhấp cấp ( cấp 1 )."
"Cố lên, trở nên càng nổi tiếng càng tốt, tạm biệt." Nói rồi Lux cũng nhanh chóng bay đi về phía chân trời xa xôi còn linh hồn của Trần Dạ cũng từ dung hợp lại với cơ thể.
Một lúc sau ngón tay cậu khẽ động tiếp sau đó là mở mắt ra. Cậu từ từ cảm nhận lấy cơ thể mặc dù vẫn có chút suy yếu nhưng loại khó chịu do tế bào ung thư gây nên đã hoàn toàn biến mất. Cậu còn nhớ khoảng thời gian này là thời gian thể lực của cậu suy giảm nhanh chóng, kéo theo đó là cơ thể mệt mỏi, duy trì không theo kịp tiến độ huấn luyện hay thi đấu. Các cơn đau đầu buồn nôn thì xuất hiện thường xuyên, chuyện này khiến cậu rất buồn phiền đôi lúc bỏ ăn bỏ uống và theo tính toán của cậu thì cậu đã ngưng hay nói cách khác là cậu đã bỏ bóng đá được 1 tháng rồi.
Thật ra chính cậu không biết rằng nguyên nhân quan trọng nhất dẫn đến huấn luyện viên chấm dứt hợp đồng với cậu là do cậu bắt đầu từ bỏ bóng đá khi ấy. Từ thiên tài rớt xuống đến một cầu thủ bình thường còn chẳng bằng, đả kích này không phải ai cũng chịu được và Trần Dạ cũng không ngoại lệ. Cậu... sợ, sợ cái cảm giác bất lực, yếu kém, sợ cả trái bóng.
"Cậu tỉnh rồi!" Một giọng nam quen thuộc vang lên không ai khác đó chính là huấn luyện viên TP HCM FC ông Vũ Thành Tiến.
"Dạ, thưa thầy em tỉnh rồi."
"Thầy biết, làm điều đó ngay lúc này là không hợp tình hợp lý nhưng mà em biết đấy, vì trả lương cho em lại thêm em không đạt được kỳ vọng và thụt lùi quá mức như này nên..."
Trần Dạ mặc dù đã nghe qua câu này một lần rồi, cũng biết huấn luyện viên và câu lạc bộ khó xử, với một cầu thủ trẻ như cậu chỉ mới có chút thành tích ở U13, U16 mà câu lạc bộ đã sẵn sàng bỏ ra cái giá 70 triệu một tháng để ký hợp đồng với cậu. Thật sự cậu rất biết ơn câu lạc bộ đã cho cậu cơ hội được đá và cống hiến cho HCM FC.
"Thầy cứ đưa hợp đồng ra đi, em sẽ ký."
Thầy Tiến cũng thở dài, tốt biết bao thiên tài nhưng mà chỉ vì căn bệnh này.
"Tốt nhất em vẫn là đi khám kỹ lưỡng đi, lỡ như có bệnh gì đó không tốt thì..."
"Em biết rồi, cảm ơn thầy."
Thật ra mỗi đợt hóa trị đều chi trả rất đắt, đều khoảng từ 3000-5000 usd, cho nên lúc trước khi bị phát hiện bản thân bị ung thư cậu không trị cũng là có nguyên do, nhà đang trong quá trình xây lại, rồi còn xe, ba mẹ, học hành của em gái. Trong khi một đợt hóa trị của cậu đã đắt hơn mức lương mà cậu đang có.
"Thôi thầy về đây!" Nói rồi thầy Tiến lặng lẽ cầm giấy tờ đã ký đi ra khỏi phòng chỉ để lại Trần Dạ ngồi một mình trong phòng bệnh.
"Y tá, cho em làm thủ tục xuất viện."
"Được rồi, đi theo chị."
Ra ngoài bệnh viện, cái mùi không khí này vẫn là dễ chịu hơn cái mùi trong bệnh viện, đương nhiên không phải là do bệnh viện hôi thối hay gì cả chẳng qua là mùi thuốc, cồn,... đặc trưng làm cho cậu thấy khó chịu thôi.
Trần Dạ đi dạo xung quanh khung viên bệnh viện sau đó cậu vô tình nhìn thấy có một số thanh niên đang tụ tập đá bóng.
Bỗng một quả bóng bay nhanh về hướng cậu, hiển nhiên là lực sút khá mạnh với cái cơ thể mà cậu mới làm quen này sau khi khỏi bệnh việc tránh là không thể nào. Bỗng đồng tử bên con mắt trái của cậu co lại ngay lập tức một con mắt màu vàng thay thế cho con mắt trái màu đen của cậu xuất hiện cậu nhìn thấy được điều xay ra tiếp theo. Một giây nữa quả bóng sẽ đập trúng ngay con mắt trái của cậu. Theo bản năng phản xạ cậu đã nghiêng đầu đi và chỉ trong thoáng chốc đúng 1s sau quả bóng đã bay ngang qua đầu cậu.
"Này, cậu không sao chứ, cậu ngầu thật đấy, chuyền bóng lại cho bọn tôi với có được không." Cậu thanh niên trong nhóm hô to chỉ sợ Trần Dạ không nghe thấy.
Trần Dạ gật đầu, dần dần đi lại chỗ trái bóng rơi xuống, đặt lại trái bóng xuống dưới đất lấy đà rồi sút. Bất quá tính ra thì cậu đã có một năm một tháng không luyện tập cùng với đánh mất rất nhiều cảm giác bóng cho nên thật sự đường chuyền cũng không hoàn hảo lắm.
"Cảm ơn! Cậu chuyền tốt lắm." Từ xa tiếng âm thanh vang vọng lại khiến cho Trần Dạ khẽ cười, chuyền tốt sao, cậu lại không nghĩ thế.
Bây giờ không U17, không câu lạc bộ giờ cậu cũng chẳng biết bản thân nên làm gì cả. Cậu nước đi và nhìn lên bầu trời, trong xanh, gió mát, nắng ấm, có lẽ do nay tâm tình rất tốt nên cậu mới cảm nhận thế.
"Trần Dạ, sao anh không nằm trong phòng bệnh nghỉ ngơi đi, làm em kiếm anh mệt muốn chết. Lại đây để em xem nào, anh có làm sao không? Có bị thương ở đâu không? Anh đã khỏe hẳn chưa? Có còn đau đầu buồn nôn gì không?"
Một cô gái sốt sắng chạy đến, cả người đầy mồ hôi, thở dốc nặng nề trông có vẻ đã rất mất sức, cô gái tới liên tục hỏi han ân cần và muốn đến bắt lấy cơ thể của cậu để kiếm tra nhưng nhớ ra việc gì đó liền khựng lại động tác.
Trần Dạ thấy cảnh này thì tim cậu đau nhói không thôi, là do cậu khốn kiếp là cậu đã khiến Hải Nguyệt thành ra như này. Từ lúc triệu chứng ung thư bắt đầu cậu đã tụt dốc phong độ nhanh chóng, các phương tiện truyền thông, người hâm mộ cậu, fan bóng đá nói chung, câu lạc bộ tất cả liên tục gây sức ép cho cậu, cũng như có một số bài báo đăng tin lá cải rằng là cậu bắt đầu đi theo con đường của Phạm Văn Quyến, nào là thiên tài Trần Dạ không cưỡng lại trước dụ hoặc tiền tài, Phạm Văn Quyến thứ hai khiến nước nhà thất vọng.
Bị hàng loạt sức ép khiến cậu không có chỗ phát tiết nên cô gái đứng trước mặt cậu đây là người lãnh hết mọi thứ. Nghĩ về khi ấy cậu chỉ muốn tát cho mình một cú thật mạnh, bây giờ nhìn xem cô ấy lại có chút rụt rè so sợ cậu lại cảm thấy buồn, cảm thấy tổn thương nhưng cậu cũng biết những cảm giác này chẳng bằng một phần mười nỗi đau mà cô ấy chịu đựng trước khi cậu trùng sinh.
Chính bản thân cậu đã nói chia tay với Hải Nguyệt, chính cậu đã dùng lời nói lạnh lẽ đến tận tâm can để đuổi cô đi, chính cậu đã vô ý trong lúc tuyệt vọng đã lấy cô làm tấm bia để phát tiết mọi thứ, cậu không xứng với cô, dù là bây giờ đã trùng sinh về một năm trước. Cậu vẫn không xứng, nghĩ mãi một lúc cuối cùng cậu cũng đưa ra quyết định.
"Hải Nguyệt... chúng ta chia tay đi."
"Anh nói... cái gì?"