Ta Kết Giao Bằng Hữu Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ!

Chương 42: Luyện Đan Sư Nhị Phẩm!

Vì vậy, có thể nói, Thông Khiếu Cảnh và Ích Hải Cảnh khác nhau như trời với đất.

Không chỉ khác nhau về bản chất lực lượng, mà cả về phương thức chiến đấu cũng không cùng một cấp độ.

Cũng chính vì vậy, Võ giả Thông Khiếu Cảnh muốn đánh bại Ích Hải Cảnh là vô cùng khó khăn.

Trừ khi tên Thông Khiếu Cảnh đó cũng có nội lực vô cùng khủng bố.

Có lẽ phải đạt đến Thông Khiếu Cảnh cửu trọng mới được.

Trong lòng Mạnh Trường Khanh đưa ra phán đoán một cách lý trí.

Lập tức thu hồi suy nghĩ, Mạnh Trường Khanh nhìn về phía thi thể Bắc Thiên Khách, hơi tìm tòi một chút.

Người này cũng không phải là võ giả tầm thường.

Hẳn là rất giàu có đi.

Nhưng sau khi lục soát xong, Mạnh Trường Khanh lại thất vọng lớn.

Thật khác xa với tưởng tượng của hắn.

Quá nghèo.

Trên người chỉ có một ít đan dược, cộng thêm một quyển bí tịch.

Tên là "U Minh Quỷ Chỉ".

Là một vũ kỹ Huyền cấp sơ giai.

Mạnh Trường Khanh lật xem một chút, càng không có hứng thú.

Uy lực cũng chỉ như vậy.

Không cao hơn "Phong Lôi Kiếm Quyết" của hắn.

Căn bản không cần thiết phải học.

‘’Có lẽ là đã dùng hết tài nguyên nên Bắc Thiên Khách mới đến nơi này luyện đan bằng tà thuật.’’

Mạnh Trường Khanh tiện tay ném quyển bí tịch đi.

Còn về cái gọi là "Luyện Huyết Trận", hắn càng không có hứng thú.

"Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Đan" tuy rằng dược lực không tệ, nhưng dù sao cũng là tà đan, ăn vào cũng có tác dụng phụ.

Cũng có vi phạm quy tắc làm người của hắn.

Trong lúc chiến đấu, Mạnh Trường Khanh đã xem qua bảng nhân vật của người này.

Không có gì đặc biệt xuất sắc.

Cho nên hắn cũng không lưu thủ.

Vật mà Bắc Thiên Khách sử dụng hẳn là một bí khí, bên trong có chứa "Mê Sương Độc".

Về phần tại sao Bắc Thiên Khanh lại không bị ảnh hưởng thì có lẽ là do đã sớm quen với nó.

"Mê Sương Độc" có thời gian hạn chế.

Cho nên lúc này đã bắt đầu tiêu tán.

Đặc biệt là trong gió đêm, tốc độ tiêu tán càng nhanh hơn.

"Mê Sương Độc" không phân biệt được địch ta.

Vì vậy, đám thủ hạ của Bắc Thiên Khách cũng lâm vào ảo giác, không thể tự kiềm chế, làm đủ loại hành động quỷ dị ngay tại chỗ.

Mắt không thấy tâm không phiền.

Mạnh Trường Khanh trực tiếp vung một kiếm đưa bọn họ đi gặp Bắc Thiên Khách.

Ba người Khổng Lâm Tuyết đã biết cách ứng phó.

Bọn họ đã sớm nhắm mắt lại, bịt kín miệng mũi cho nên cũng không bị "Mê Sương Độc" ảnh hưởng.

Lúc này, khi "Mê Sương Độc" tiêu tán, họ cũng đều mở mắt.

Trước tiên, Khổng Lâm Tuyết nhìn thấy thi thể Bắc Thiên Khách nằm trên mặt đất, đầu lìa khỏi cổ, liền thở phào nhẹ nhõm.

Khi Mê Sương Độc xuất hiện, Khổng Lâm Tuyết thực sự rất căng thẳng.

Bởi vì người ý chí không kiên định, rất dễ bị trúng chiêu.

Còn một khi trúng chiêu, thì chỉ có nước chờ chết, căn bản không có sức phản kháng.

May mắn thay, vị sư đệ họ Mạnh này có ý chí kiên định, không những không bị ảo giác ảnh hưởng mà còn gϊếŧ chết Bắc Thiên Khách ngay trong Mê Sương Độc.

Thực lực này thật sự mạnh mẽ đến mức thái quá.

Ít nhất trong số các đệ tử nội môn mà Khổng Lâm Tuyết biết, không có ai có thể so sánh được, ngoại trừ những kẻ biếи ŧɦái cá biệt kia.

Khổng Lâm Tuyết chống đỡ đứng dậy, cảm kích nói:

"Đa tạ Mạnh sư đệ ra tay cứu giúp, ta tên Khổng Lâm Tuyết, là đệ tử Dược Vương Phong. Hai vị này là sư muội của ta, Đàm Mặc Hàm và..."

Lời này phát ra từ đáy lòng Khổng Lâm Tuyết. Nếu không có Mạnh Trường Khanh xuất hiện, xác suất ba người họ sẽ chết thảm ở đây là rất cao.

Sẽ trở thành một phần của Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Đan.

Hai nữ đệ tử cũng đồng loạt đa tạ. Trong mắt hai nàng hiện lên vẻ lạ lùng.

Trước đó, trong hoàn cảnh quá tối tăm, họ cũng không có tâm trí để chú ý đến diện mạo của Mạnh Trường Khanh.

Nhưng bây giờ dưới ánh trăng sáng ngời, nhìn kỹ lại, quả thực vô cùng tuấn tú.

Nhân loại ai cũng có tâm lý mến mộ người tài.

Thực lực cường đại, bề ngoài anh tuấn, ai có thể không nhìn?

"Ba vị sư tỷ không cần khách sáo, chúng ta đều là đệ tử của một tông phái, ở bên ngoài nên giúp đỡ lẫn nhau. Làm sao có thể để cho ma đạo tặc nhân cậy hung làm càn được?"

Mạnh Trường Khanh đi tới, mỉm cười.

Đồng thời, hắn cũng quan sát bảng nhân vật của ba người.

Nói thật, hắn vẫn chưa từng gặp qua đệ tử nào của Dược Vương Phong.

Thông tin cơ bản:

[Tính Danh: Khổng Lâm Tuyết]

[Chủng tộc: Nhân tộc]

[Tu vi: Thông Khiếu Cảnh thất trọng]

Thông tin thuộc tính:

[Căn cốt: Tam phẩm]

[Ngộ tính: Trung đẳng]

[Tạo Nghệ Đan Đạo: Nhị phẩm]

Căn cốt Tam phẩm sao, đích xác phù hợp tiêu chuẩn thiên tài.

Mạnh Trường Khanh âm thầm gật đầu.

Nhưng đối với định nghĩa thiên tài, kỳ thực cũng không thể chỉ nhìn căn cốt.

Còn phải xem ngộ tính, thiên phú, huyết mạch, thể chất vân vân.

Giống như lúc trước hai huynh đệ Thạch gia, chỉ riêng huyết mạch Thạch Nhân đã đủ để xứng danh thiên tài, thậm chí là yêu nghiệt.

"Tạo Nghệ Đan Đạo nhị phẩm, ý là luyện đan sư nhị phẩm sao?

Trong mắt Mạnh Trường Khanh lóe lên một tia sáng.

Đây là thuộc tính trong thông tin.

Không phải thông tin cơ bản.