Nguyên khiếu.
Thân thể con người có chín khiếu nguyên, tương ứng với chín trọng cảnh giới.
Căn cốt phẩm chất càng tốt, hàng rào nguyên khiếu càng yếu, dễ dàng đả thông, giống như đại mạch ở Đoán Mạch Cảnh vậy.
‘’Mười lăm ngày đã đột phá đến Thông Khiếu cảnh, quả là chuyện trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ.’’
Mạnh Trường Khanh chậm rãi đứng dậy, duỗi người, trong cơ thể vang lên tiếng xương giòn như đậu xào.
‘’Nhưng mà tài nguyên tiêu hao quả thực hơi nhiều.’’
Nhìn những bình bình lọ lọ bên cạnh, Mạnh Trường Khanh khẽ lắc đầu.
Căn cốt phẩm chất càng tốt, tốc độ hấp thu dược lực và thiên địa nguyên khí càng nhanh, hơn nữa hiệu suất cũng rất cao.
Chỉ hơn mười ngày,
Tài nguyên dự trữ mà hắn mang theo cơ hồ cũng sắp dùng hết rồi.
‘’Qua một thời gian ngắn phải về gia tộc một chuyến.’’
Mạnh Trường Khanh thầm nghĩ trong lòng.
Sau lưng có gia tộc chính là sảng khoái.
Tài nguyên gì gì đó, không cần tự mình phí thời gian đi kiếm.
‘’Nhưng trước đó, vào nội môn trước rồi hãy nói.’’
Mạnh Trường Khanh lấy ra một bộ áo bào trắng sạch sẽ mặc vào, đẩy cửa ra, đi ra ngoài.
Hôm nay là cuối tháng,
Cũng chính là ngày Khôi Lỗi Hạp Đạo mở ra.
Đối với đệ tử ngoại môn mà nói, Khôi Lỗi Hạp Đạo tồn tại không khác gì một bức tường thành chắn trước cửa nội môn.
Hung hăng chắn ở nơi đó.
Nói chung, cho dù là đột phá đến Thông Khiếu cảnh cũng không có ai sẽ lập tức đi khiêu chiến Khôi Lỗi Hạp Đạo.
Bởi vì con rối cấp hai kia rất mạnh,
Gần như có thể so sánh với võ giả Thông Khiếu Cảnh nhị trọng.
Hơn nữa, nó ra tay không biết nặng nhẹ.
Có không ít người bị thương, sau đó phải điều trị rất lâu mới có thể hồi phục, lãng phí không ít thời gian tu luyện.
Bất quá, đối với thực lực của mình, Mạnh Trường Khanh vẫn rất tự tin.
Có Kiếm Thế, cộng thêm hai môn vũ kỹ cấp viên mãn.
Hắn không cảm thấy Khôi Lỗi Hạp Đạo này có thể ngăn cản hắn.
Khẽ ngâm nga một khúc nhạc, Mạnh Trường Khanh đeo trường kiếm vào thắt lưng, chắp tay sau lưng, đi về phía trước.
――
Trên con đường nhỏ hẹp,
Một bóng hình xinh đẹp đi tới.
Mặc áo bạc, khuôn mặt tuyệt mỹ, tóc đen bay tán loạn.
Chính là Bạch Tố Khê.
Nàng trông không khác gì lúc trước.
Nhưng kì thực không phải.
Tu vi của nàng đã đột phá đến Đoán Mạch Cảnh bát trọng!
Chỉ trong mười lăm ngày, nàng đã liên tục phá vỡ hai cảnh, có thể nói là vô cùng khủng khϊếp!
‘’Nha đầu ngươi, xem ra trời sinh có đại vận, tùy tiện đi ra ngoài lại có thể đυ.ng được Nguyên Linh Thảo!’’
‘’Hơn nữa, còn là Nguyên Linh Thảo trăm năm niên linh!’’
Trong thanh âm già nua, không nhịn được hiện lên một tia cảm thán.
Nguyên Linh Thảo mặc dù không phải là thảo dược quá hiếm, nhưng cũng coi là trân quý.
Đặc biệt là đối với những võ giả cấp thấp.
Còn nhớ năm đó, nàng vì một gốc thảo dược mà phải mệt sống mệt chết mới tới tay.
Thật sự là người so người phải chết a.
"Gần đây vận khí có chút tốt."
Bạch Tố Khê cười ngọt ngào.
"Nhắc tới cũng kỳ lạ, từ sau khi gặp thiếu niên kia, nụ cười trên mặt ngươi, ngược lại lại xuất hiện nhiều hơn."
Thanh âm già nua thoáng có chút trêu ghẹo.
"Nào có?"
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Tố Khê lập tức đỏ lên, đồng thời ôm chặt hộp ngọc trong lòng.
"Xem ra lời ta nói khi đó, ngươi hoàn toàn không nghe lọt."
Thanh âm già nua trở nên bất đắc dĩ, "Nhìn ngươi xem, chỉ trong mười lăm ngày đã phá vỡ hai cảnh, tin tưởng rất nhanh có thể tu luyện tới Thông Khiếu Cảnh.
Đến lúc đó tên kia phỏng chừng vẫn còn đang lẩn quẩn ở Đoán Mạch Cảnh cửu trọng.
Hai người các ngươi nhất định không phải là người cùng một thế giới."
Nghe vậy, Bạch Tố Khê không trả lời.
"Còn nữa, Nguyên Linh Thảo tổng cộng chỉ có hai gốc, ngươi giữ lại dùng thì tốt bao nhiêu, lại muốn lấy ra một gốc cho tên kia."
Thanh âm già nua càng không còn gì để nói, "Đồ chơi này so với Hồi Xuân Đan còn quý giá hơn nhiều!"
"Tích thủy chi ân, tự nhiên dũng tuyền tương báo."
Bạch Tố Khê vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu không có viên Hồi Xuân Đan kia, ta cũng không thể nhanh chóng khôi phục, do đó xuất môn lịch lãm, thu hoạch được Nguyên Linh Thảo này.’’
‘’Rất nhiều thứ đều có nhân có quả.’’
‘’Ngài không phải nói Mạnh sư huynh căn cốt không tốt lắm sao, vậy hắn càng cần Nguyên Linh Thảo này hơn ta.’’
‘’Có Nguyên Linh Thảo, Mạnh sư huynh khẳng định có thể đột phá đến Thông Khiếu Cảnh!’’
‘’Kể từ đó, ta coi như hoàn lại ân tình.’’
Nghe vậy, thanh âm già nua càng thêm buồn bực.
Nghĩ mình là một đại năng ma đạo, tiếng xấu đồn xa, cả đời này có thể nói là đê tiện vô sỉ, hạ tác đến cực điểm!
Sao lại gặp phải một đồ đệ bản tính thuần lương như vậy?!
Quả nhiên là nghiệp chướng a!
"Nghe vi sư khuyên một câu, tên kia căn cốt tư chất quá kém, mặc dù đem Nguyên Linh Thảo này cho hắn, đoán chừng cũng hấp thu không được bao nhiêu, tuyệt đại bộ phận sẽ lãng phí."
Thanh âm già nua lại nhịn không được khuyên bảo.
Chỉ là Bạch Tố Khê nghe vào tai trái, ra tai phải.
Coi như không nghe thấy.
Nàng tuy nhìn như nhu nhược, nhưng vẫn rất có chủ kiến.
Và nguyên tắc.
Sẽ không dễ dàng thay đổi.
‘’Hả? Bạch sư muội?’’
Đột nhiên, một giọng nói hơi ngạc nhiên vang lên.
Bạch Tố Khê lập tức nghiêng đầu lại.
Trong mắt lập tức hiện lên vẻ kinh hỉ.
‘’Mạnh sư huynh!’’
‘’Không ngờ sẽ gặp ngươi ở đây.’’
Mạnh Trường Khanh vừa cười vừa nói.
Hắn vừa mới đi đến khúc cua thì thấy Bạch Tố Khê đang đi trên đường, thần du thiên ngoại.
‘’Đúng vậy, ta cũng vừa định đi tìm huynh.’’
Bạch Tố Khê nói.
‘’Tìm ta? Có chuyện gì cần ta hỗ trợ không?’’
Mạnh Trường Khanh có chút hưng phấn.
‘’Cứ nói a.’’
Trên người Bạch Tố Khê còn có không ít dòng thuộc tính, hắn vẫn cảm thấy hứng thú.
‘’Không có, ta đến...’’
Bạch Tố Khê vừa định mở miệng thì lại bị thanh âm trong đầu cắt đứt.
‘’Đùa gì vậy? Tên này đột phá đến Thông Khiếu Cảnh rồi?!’’
Thanh âm già nua có chút khϊếp sợ.
Nhớ rõ lần trước gặp mặt, khí tức tên này có chút phù phiếm, rõ ràng là vừa đột phá đến Đoán Mạch cảnh cửu trọng.
Lấy tư chất của hắn, còn muốn đột phá lần nữa trong thời gian ngắn, thật không biết phải tu luyện đến ngày tháng năm nào!
Nhưng bây giờ...
‘’Thông Khiếu Cảnh!’’
Bạch Tố Khê sửng sốt, đôi mắt đẹp cũng không nhịn được trợn tròn.
Chấn động không thôi.