Tống Đàn nện gót, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lâm Nhạc, hắn ta vẫn còn cao ngạo nhìn cô từ trên xuống, ánh mắt khinh miệt, “Cô…”
Không để hắn nói hết câu, một tia lạnh lẽo hiện lên ở đáy mắt Tống Đàn, cô nắm tay, hướng đến mặt Lâm Nhạc, dùng sức đấm.
“!”
Lâm Nhạc bất ngờ không kịp phòng bị, bị đấm ngã ngồi, theo bản năng muốn tóm lấy ghế để ổn định thân thể, không ngờ kéo đổ cả ghế, cả người lẫn ghế nện lên sàn rầm một tiếng.
Mọi người: “…!!!!”
Đừng nói chỉ Lâm Nhạc bị đấm đến hoang mang, ngay cả Lâm Thanh Nghi cũng mơ hồ, chưa kịp nghĩ sao Tống Đàn dám đấm anh ruột, đã nghĩ đến phải chạy qua đỡ Lâm Nhạc.
Lúc bước qua Tống Đàn còn quay đầu chỉ trích: “Sao chị lại có thế…”
“Chát!”
Một cái tát vang dội đem mấy chữ Lâm Thanh Nghi chưa kịp nói chui ngược trở về, nửa khuôn mặt liền sưng vù.
Lâm Thanh Nghi hoang mang, vừa rồi Tống Đàn tát cô ta?
Tống Đàn nhìn lướt qua quản gia và đám người hầu đang khϊếp sợ, cô cười tươi rói, ngữ khí sung sướиɠ, “Xin lỗi nhé, tôi không phải cố ý đâu.”
Mọi người: “???”
Thế còn không phải cố ý?
Tống Đàn nhếch môi cười, vừa vô tội vừa đơn thuần: “Tôi đã xin lỗi rồi còn gì, đều là người một nhà, mọi người sẽ không so đo với tôi chứ?”
Lúc này “phu nhân nhà giàu” Lâm phu nhân mới lấy lại tinh thần, trong lòng vừa tức vừa xấu hổ, sao cô dám nói chuyện như vậy với bọn họ?
“Lão Từ, báo công an đi! Tôi phải tống con bé kia vào tù!”
Lâm phu nhân tức đến mất hết lý trí, không có nghĩa là Lâm Nhạc và Lâm Thanh Nghi cũng mất lý trí. Dù Lâm Nhạc lại đang tăng xông nhưng hắn vẫn ý thức được chuyện Tống Đàn cho hắn một cú đấm mà truyền ra ngoài thì người mất mặt vẫn là nhà họ Lâm.
Dù không đề cập đến chuyện hắn đánh con bé lúc trước, chỉ cần mọi người biết việc em gái ruột của hắn vừa mới trở về đã bị mẹ báo cảnh sát chỉ vì mấy việc trong nhà, thì thiên hạ cười chê nhà hắn nửa năm còn ít.
Lâm Nhạc ôm mặt đứng lên, vội vàng khuyên mẹ mình, nhưng cũng không quên trợn mắt hung hăng trừng Tống Đàn một cái: “Mẹ, mẹ đừng xúc động, chuyện này không được báo cảnh sát.”
Tống Đàn đối với việc này thì âm thầm vui sướиɠ, khóe miệng cong lên, sư phụ không chỉ dạy cô huyền thuật, mà còn dạy một chút công phu quyền cước, mặc dù không vượt nóc băng tường được, nhưng đấm Lâm Nhạc một cái thì dư sức.
Chỉ cần Lâm Nhạc dám động thủ, Tống Đàn cũng không ngại cho hắn một trận khắc sâu vào tâm can.
Nhìn thấy Tống Đàn cười, Lâm Nhạc cảm thấy như bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ thêm một lần, nhưng hắn biết tuyệt đối không thể động thủ, vì Tống Đàn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó, hắn cũng không ngăn được mẹ báo cảnh sát nữa.
“Mẹ, loại sự tình thế này, chúng ta giải quyết với nhau là được rồi.”
Lâm Thanh Nghi cũng lấy tay ôm mặt, bây giờ cô ta chỉ muốn trốn vào phòng, gọi bác sĩ đến kiểm tra, nếu để Lâm phu nhân báo cảnh sát thật thì đúng là mất mặt.
Nhìn thấy Lâm Thanh Nghi mặt sưng chù vù, lửa giận trong lòng Lâm phu nhân càng bốc cao, “Con mới về đây mấy ngày, đã dám đánh anh đánh em, ở lại đây lâu hơn, có phải cả cha mẹ cũng dám đánh không?”
Liếc thấy quản gia đứng im tại chỗ không nhúc nhích, Lâm phu nhân nổi giận đùng đùng: “Ông còn đứng đó làm gì, nhanh báo cảnh sát đi!!”
Lâm Nhạc vội vàng nháy mắt với chú Từ, để chú ngầm hiểu rằng gọi thẳng cho ông Lâm thì hơn.
Lâm Cao Mân đang ở tiệc rượu, nghe điện thoại xong suýt chút nữa đập luôn.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin