Chương 2
Đầu anh ta giật nẩy. Đôi mắt thu hẹp lại khi quét tia nhìn lên thân hình mảnh mai, lên cách tay nhỏ nhắn đầy nữ tính của nàng. Dione hầu như có thể đọc được suy nghĩ của anh ta. Cho dù gầy như anh ta hiện giờ, anh ta vẫn hơn nàng ít nhất là 40 đến 50 pound. Anh ta biết rằng ngay cả khi người đàn ông và người phụ nữ nặng ngang nhau thì thường người đàn ông vẫn khỏe hơn. Dione cố nhịn cười vì nàng biết rằng đây không phải tình huống bình thường. Blake đã không hoạt động trong suốt hai năm trong khi nàng đang ở tình trạng thể lực tốt. Nàng là nhà trị liệu. Nàng phải có sức khỏe tốt để phục vụ cho công việc. Nàng mảnh mai nhưng từng inch trên cơ thể nàng đều rắn chắc và khỏe mạnh. Nàng chạy bộ, bơi, tập những bài tập kéo dãn cơ thông thường, nhưng quan trọng nhất, nàng có tập tạ. Nàng phải có một đôi tay đủ khỏe để có thể nâng đỡ những bệnh nhân không thể tự nâng được bản thân mình. Nhìn vào cánh tay gầy gò nhợt nhạt của Blake, nàng biết rằng mình sẽ thắng.“Đừng có làm thế!” Serena nói, xoắn hai tay lại trong sự lo lắng.
Blake quay lại và nhìn em gái mình vẻ không thể tin được. “Em nghĩ rằng cô ta sẽ thắng anh, đúng không?” anh ta thì thầm nhưng câu nói nghe có vẻ giống như lời khẳng định hơn là một câu hỏi.
Serena căng thẳng, nhìn chằm chằm vào Dione với một vẻ cầu xin kỳ lạ trong ánh mắt. Dione hiểu ngay. Serena không muốn anh trai mình bị bẽ mặt và nàng cũng muốn thế. Nhưng nàng phải khiến cho anh ta chấp nhận điều trị vì thế nàng sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để khiến anh ta nhận ra anh ta đã làm gì với bản thân mình. Nàng cố nói điều đó bằng mắt bởi nàng không được phép nói thành lời.
“Trả lời anh đi!” Blake gầm lên. Từng phần một trên cơ thể anh ta căng lên đầy căng thẳng.
Serena cắn môi dưới của mình. “Vâng,” cuối cùng cô nói. “Em nghĩ rằng cô ta sẽ thắng anh.”
Im lặng rơi xuống. Blake ngồi im như tượng. Quan sát anh ta cẩn thận, Dione nhìn thấy khoảnh khắc anh ta đưa ra quyết đinh. “Chỉ có một cách để biết có phải không nào?” Anh ta thách thức, di chuyển chiếc xe lăn bằng cách ấn nhanh lên một nút bấm. Dione theo sát anh ta khi anh ta di chuyển tới cái bàn và đẩy xe vào một bên chiếc bàn.
“ Ông không nên có một cái xe lăn có động cơ,” nàng lơ đãng quan sát. “ Một chiếc xe lăn điều khiển bằng tay sẽ giữ cho phần trên cơ thể của ông mạnh mẽ ở một mức độ đáng kể đấy. Đây đúng là một chiếc ghế đắt tiền nhưng nó chả có tác dụng tốt nào cả.”
Anh ta liếc nhanh nàng nhưng không trả lời. “Ngồi xuống,” anh ta nói, chỉ về chiếc bàn.
Dione nghe theo anh ta. Nàng chẳng cảm thấy niềm vui thích hay phấn khởi gì khi biết nàng sẽ thắng. Đây chỉ là điều nàng phải làm, một điều mà nàng phải chỉ ra cho Blake.
Serena và Richard chuyển động đứng sang hai bên họ, Blake ngọ ngoạy cho tới khi tìm được vị trí phù hợp. Dione cũng làm thế. Nàng đặt tay phải lên bàn và nắm lấy tay trái mình khởi động. “Bắt đầu khi nào ông sẵn sàng,” nàng nói.
Blake có lợi thế do cánh tay dài hơn, và nàng nhận ra nàng sẽ phải dùng hết mọi sức mạnh của bàn tay và cổ tay mình để thắng được đòn bẩy mà anh ta có. Anh ta đặt tay lên phía đối diện tay nàng và nắm những ngón tay anh ta quanh bàn tay nhỏ hơn của nàng. Trong một khoảnh khắc anh nghiên cứu những ngón tay thanh mảnh xinh đẹp của nàng, những móng tay màu hồng được cắt tỉa cẩn thận. Một nụ cười phớt qua môi anh ta. Chắc hẳn anh ta nghĩ rằng sẽ dễ như ăn kẹo. Nhưng nàng cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bàn tay của anh ta, đồng nghĩa với sự tuần hoàn yếu ớt, và biết ngay được kết quả không thể tránh khỏi của trận đấu nhỏ này.
“Cậu ra hiệu nhé, Richard,” Blake chỉ dẫn, ngước lên khóa mắt với nàng. Nàng cảm thấy sức mạnh tỏa ra nơi anh ta, tham vọng chiến thắng. Nàng bắt đầu khích lệ bản thân, tập trung hết sức vào cánh tay và bàn tay phải.
“Bắt đầu,” Richard hô. Mặc dù không có chuyển động lớn nào giữa hai đấu thủ, cơ thể họ căng lên, hai cánh tay họ khóa chặt vào nhau.
Dione giữ khuôn mặt bình thản, không hề thể hiện ra ngoài cố gắng tột bực để giữ cho cổ tay thẳng. Sau những khoảnh khắc đầu tiên, khi không thể dập cánh tay nàng xuống, khuôn mặt của Blake bắt đầu biểu hiện sự kinh ngạc, rồi đến giận dữ, sau đó là tuyệt vọng. Dione có thể cảm nhận được sự bùng nổ sức mạnh của anh ta đang yếu dần. Một cách cương quyết, nàng bắt đầu vật tay anh ta xuống. Mồ hôi túa ra trên trán anh ta và chảy xuống mặt khi anh ta cố gắng để đảo ngược tình thế. Biết rằng nàng sẽ thắng, và hối tiếc cho chiến thắng bản thân, tuy nhiên do điều đó là cần thiết, Dione nhanh chóng kết thúc màn đấu bằng cách hạ bẹp tay anh ta xuống mặt bàn.
Anh ta ngồi trên xe lăn, một biểu hiện thoáng qua của sự vỡ vụn xuất hiện trong đôi mắt rất nhanh trước khi anh ta nhắm mắt lại và khiến mặt mình trở nên vô cảm.
Sự im lặng tan vỡ bởi tiếng thở nhanh của anh ta. Mặt Richard trông thật khắc nghiệt. Serena bị giằng xé giữa niềm khao khát muốn an ủi anh trai mình với sự thôi thúc muốn tống Dione ra ngoài.
Rất nhanh chóng, Dione đứng dậy. “Việc này thế là xong” nàng nói vẻ thản nhiên “Sau hai tháng nữa tôi sẽ không thể làm lại được điều đó. Tôi sẽ xếp đồ của mình vào căn phòng kế bên phòng này-”
“Không,” Blake cộc lốc ngắt lời không thèm nhìn nàng. “ Serena, đưa cô Kelley này vào phòng dành cho khách.”
“Không thể được,” Dione trả lời. “Tôi muốn được ở gần để tôi có thể nghe thấy tiếng ông nếu ông gọi. Căn phòng bên cạnh kia là được nhất. Richard, bao lâu thì những thay đổi mà tôi yêu cầu sẽ được làm xong?”
“Thay đổi gì?” Blake ngẩng đầu lên.
“Tôi cần một số thiết bị đặc biệt,” nàng giải thích, nhận thấy rằng sự đánh lạc hướng của mình đã gây hiệu quả như mong muốn. Anh ta đã không còn mang khuôn mặt trống rỗng nữa. Nàng đã đúng khi lờ đi việc thắng anh ta trò vật tay, coi như việc đó không quan trọng. Bây giờ không phải là lúc nhắc lại nó hay cho anh ta biết rằng có rất nhiều người đàn ông đi lại bình thường ngoài kia cũng không thắng được nàng trong trò vật tay. Anh ta sẽ biết được điều đó khi họ tập tạ.
“Kiểu thiết bị nào vậy?” anh ta hỏi.
Nàng cố nén cười. Anh ta chú ý ngay khi thấy bất cứ sự thay đổi nào trong ngôi nhà yêu dấu của anh ta. Nàng phác thảo cho anh ta những gì nàng cần. “Cần một bồn tắm thủy lực. Ngoài ra tôi cũng cần một máy tập chạy, một bộ băng ghế nâng tạ, bồn tắm hơi, những thứ như thế. Có phản đối gì không?”
“Có đấy. Cô nghĩ cô sẽ để những thứ ấy ở đâu?”
“Richard bảo tôi rằng anh ấy có thể lắp cho tôi một phòng tập ở tầng trệt bên cạnh bể bơi. Điều đó sẽ rất thuận tiện bởi anh có thể làm nhiều thứ trong bể bơi. Nước là nơi rất tốt cho những bài thể dục nhẹ,” nàng nói đầy nhiệt tình. “Các cơ bắp của anh vẫn sẽ cử động khó khăn nhưng nước sẽ nâng đỡ một phần trọng lượng cơ thể.”
“Cô sẽ không đưa một phòng tập vào nhà,” anh ta đáp dứt khoát.
“Đọc bản hợp đồng của tôi đi.” Nàng mỉm cười. “Phòng tập sẽ vẫn được mang vào. Đừng có nhặng xị lên thế; căn nhà sẽ không bị tổn hại đâu và những thiết bị là cần thiết. Những vận động viên Olimpic cũng sẽ không phải vất vả như anh sẽ phải chịu đâu.” Nàng nói thật. “ Nó sẽ là công việc rất khó khăn, có thể sẽ đầy đau đớn nhưng anh vẫn sẽ phải hoàn thành nếu tôi bắt anh phải làm. Hãy cá tiền rằng : Anh sẽ bước đi được vào giáng sinh.”
Nỗi khao khát ghê gớm lướt qua gương mặt anh ta trước khi anh ta đưa tay lên xoa trán. Dione cảm thấy sự phân vân của anh ta. Tuy vậy, anh ta không phải là kiểu người có thể cho qua dễ dàng, sau đó anh ta quắc mắt lên. “Cô đã giành được quyền ở lại đây,” anh ta miễn cưỡng thừa nhận. “Nhưng tôi không thích điều đấy tí nào và tôi cũng chẳng ưa cô thưa cô Kelley. Richard, tôi muốn xem cái bản hợp đồng mà cô ta chứ nhắc đi nhắc lại đó.”
“Tôi không mang nó theo đây.” Richard nói dối trơn tru, nhẹ nhàng cầm tay Serena kéo ra cửa. “Lần sau đến tôi sẽ mang nó theo.”
Serena chỉ có vừa đủ thời gian để đưa ra sự phản đối yếu ớt ngay khi Richard kéo cô ra ngoài. Tin chắc Richard sẽ giữ cô vợ mình tránh xa ít nhất trong một khoảng thời gian nữa, Dione mỉm cười với Blake và chờ đợi.
Anh ta hướng cái nhìn thận trọng về phía nàng. “Cô không còn việc gì khác ngoài việc đứng đây nhìn chằm chằm vào tôi à?”
“Chắc chắn là tôi có chứ. Tôi chỉ đang chờ xem anh có câu hỏi thêm gì nữa không. Nếu không thì tôi phải đi dỡ đồ.”
“Không có câu hỏi nào cả,” anh lẩm bẩm.
Sẽ không lâu nữa đâu, nàng thầm nghĩ, bước ra ngoài không nói một lời. Khi biết được mức độ tập luyện thì anh ta sẽ có khá nhiều điều để nói đấy.
Rõ ràng là nàng phải tự tìm đường trong ngôi nhà. Tuy nhiên kiến trúc ngôi nhà khá đơn giản, nàng để khám phá nó không chút khó khăn. Vali của nàng đang để ở phòng chờ. Nàng tự mang nó lên lầu, cuối cùng cũng xem xét căn phòng nàng tự chọn cho mình. Đây là căn phòng cho nam với tông màu nâu và kem đầy nam tính nhưng lại tiện nghi và nó phù hợp với nàng. Nàng không phải là người kén chọn. Nàng dỡ đồ đạc không mất mấy thời gian vì nàng không mang theo người quá nhiều quần áo. Những thứ nàng có đều tốt và có tính ứng dụng cao vì thế nàng có thể dùng một bộ trang phục nhiều lần chỉ cần bằng cách thay đổi vài phụ kiện. Vì nàng hay phải di chuyển từ nơi này đến nơi khác nên nhiều quần áo quá sẽ rất phiền toái.
Sau đó nàng đi tìm đầu bếp và quản gia. Một ngôi nhà lớn cỡ này chắc chắn phải có vài người phục vụ. Nàng cần sự hợp tác của tất cả bọn họ. Sẽ dễ dàng cho nàng hơn nếu Richard ở lại và giới thiệu nàng với họ nhưng nàng cũng mừng là anh ta đã đưa Serena đi khuất mắt.
Nàng tìm thấy phòng ăn chẳng chút khó khăn tuy nhiên người đầu bếp ở đây mới thật đáng ngạc nhiên. Bà ta cao và gầy gò, chắc chắn có một phần Ấn Độ trong người cho dù bà ta có đôi mắt xanh lá cây nhạt. Mặc dù trông bà rất khó đoán tuổi nhưng Dione đoán rằng bà ta đã vào khoảng ít nhất là 50, thậm chí 60. Cho dù mái tóc đen óng của bà không tiết lộ điều đó nhưng sự hiểu biết ánh lên trong đôi mắt, dáng vẻ đáng kính trọng tỏa ra từ bà đã nói lên tuổi tác. Bà ta trông thật giống như một vị nữ hoàng. Tuy thế cái nhìn bà tặng cho kẻ lạ mới xâm nhập vào bếp vào lại không hề kiêu căng hống hách mà chỉ đơn thuần là dò hỏi.
Dione nhanh chóng tự giới thiệu bản thân và giải thích tại sao nàng lại ở đây. Người phụ nữ đó thong thả rửa tay và lau khô rồi đưa tay ra. Dione nắm lấy tay bà. “Tên tôi là Alberta Quincy,” người đầu bếp đó nói với một tông giọng trầm đầy sâu lắng đáng lí ra phải có ở đàn ông. “Tôi rất mừng là ông Remington đã chấp nhận điều trị.”
“Anh ta không hẳn là đã chấp nhận.” Dione trả lời thật lòng, mỉm cười. “Dù sao thì tôi cũng đã đến đây và tôi sẽ ở lại. Tôi sẽ cần tất cả mọi người hợp tác với tôi để đối phó với anh ta.”
“Cô chỉ cần cho tôi biết cô cần gì,” Alberta nói đầy tự tin. “Miguel, người chăm sóc khu vườn và lái xe cho ông Remington, sẽ làm tất cả những gì tôi bảo. Con gái riêng của chồng tôi, Angela, lau dọn ngôi nhà, cũng sẽ làm những gì tôi nói.”
Chắc hầu như ai cũng sẽ làm thôi, Dione nghĩ thầm. Alberta Quincy là người phụ nữ đầy uy quyền nhất mà nàng đã từng gặp. Không có mấy biểu hiện trên gương mặt bà, giọng nói của bà thì lại điềm đạm và thong thả, tuy nhiên vẫn có một sức mạnh ở bà khiến cho mọi người không thể kháng cự lại. Bà ta sẽ là đồng minh không thể thiếu của nàng.
Dione liệt kê ra thực đơn mà nàng muốn Blake phải theo và giải thích ngay tại sao phải cần đến những thay đổi đó. Điều cuối cùng nàng muốn là xúc phạm đến Alberta. Tuy thế Alberta đã ngay lập tức gật đầu. “Vâng, tôi hiểu.”
“Nếu anh ta cáu lên cứ bảo là do tôi,” Dione nói. “Tại thời điểm này tôi muốn anh ta cáu giận. Tôi có thể sử dụng sự cáu giận nhưng không thể đối phó được với sự lãnh cảm.”
Alberta lại gật cái đầu đầy quyền uy của bà. “Tôi hiểu.” Bà ta không phải là kiểu người hay nói, nếu có thể nói giảm đi như thế, nhưng bà vẫn hiểu và Dione nhẹ nhõm nhận ra bà không hề thể hiện một chút nào thắc mắc.
Vẫn còn một vấn đề, và Dione bắt đầu cẩn thận đề cập đến nó. “Về em gái của ông Remington…”
Alberta chầm chậm chớp mắt, gật đầu. “Vâng,” bà ta nói đơn giản.
“Cô ấy có chìa khóa nhà không?” Đôi mắt vàng bắt gặp đôi mắt xanh. Sự kết nối giữa hai người phụ nữ ấy mạnh mẽ tới nỗi Dione bất chợt cảm thấy từ ngữ là không còn cần thiết.
“Tôi sẽ thay khóa cửa,” Alberta nói. “Nhưng sẽ có rắc rối đấy.”
“Cũng đáng nếu nghĩ đến những lợi ích. Tôi không thể để cho công việc bị gián đoạn một khi anh ta bắt đầu điều trị, ít nhất cho tới khi anh ấy có thể thấy được sự tiến bộ của bản thân. Tôi nghĩ ông Dylan có thể xử lý được vợ anh ta.”
“Nếu ông ấy vẫn còn muốn làm điều đó.” Alberta trầm ngâm.
“Tôi nghĩ anh ta vẫn muốn đấy. Anh ta có vẻ như là kiểu người không từ bỏ mọi thứ dễ dàng đâu.”
“Đúng, nhưng ông ấy cũng rất kiêu ngạo nữa.”
“Tôi không muốn gây ra bất cứ rắc rối nào giữa hai người bọn họ. Tuy nhiên ông Remington là người tôi phải lo. Nếu điều đó gây bất hòa thì họ phải tự giải quyết nó một cách tốt nhất.”
“Bà Dylan tôn thờ anh trai bà ấy. Ông ấy đã nuôi bà; mẹ của họ mất khi bà Dylan mười ba tuổi.”
Điều đó đã giải thích nhiều thứ. Dione dành một khoảnh khắc cảm thông cho cả Serena và Richard sau nó nàng đặt nó sang một bên. Nàng không thể quan tâm tới cả họ nữa. Blake sẽ chiếm hết mọi sự tập trung và năng lượng của nàng.
Bỗng nhiên nàng thấy mệt mỏi. Hôm này quả thật là một ngày dài và cho dù mới chỉ quá trưa nàng đã cảm thấy cần phải đi nghỉ. Trận chiến sẽ diễn ra vào sớm mai vì thế nàng cần có một giấc ngủ ngon để chuẩn bị đương đầu với nó. Bắt đầu từ ngày mai nàng sẽ cực kỳ bận rộn.
Alberta chợt nhìn thấy vẻ mệt mỏi hiện lên trên dáng điệu của nàng và chỉ vài phút sau một chiếc sandwich và một cốc sữa đã được đặt lên bàn. “Ăn đi,” bà nói đơn giản, và Dione biết rằng tốt hơn là đừng nên tranh cãi. Nàng ngồi xuống và bắt đầu ăn.
Chuông báo thức của Dione kêu vào năm giờ rưỡi sáng hôm sau. Nàng thức dậy và đi tắm, cử động của nàng nhanh và chắc chắn ngay từ lúc nàng ra khỏi giường. Nàng luôn luôn có thể thức dậy ngay lập tức, trí óc tỉnh táo, mọi thứ phối hợp rất đồng bộ. Đó là lý do tại sao nàng lại là một trị liệu viên giỏi. Nếu bệnh nhân cần nàng vào ban đêm thì nàng không mất thời gian loạng quạng dụi mắt. Nàng ngay lập tức có thể làm mọi thứ được yêu cầu.
Điều gì đó nói cho nàng biết rằng Blake sẽ không dễ đánh thức. Nàng cảm nhận được nhịp tim của mình đang tăng lên khi nàng chải mái tóc dài và bện nó đơn giản lại thành một bím tóc dày. Viễn cảnh cuộc chiến sắp tới chạy qua nàng như chất lỏng đi trong mạch máu, làm cho mắt nàng sáng lên và làn da ửng hồng.
Buổi sáng trời vẫn còn lạnh nhưng từ kinh nghiệm của mình nàng biết rằng vận động sẽ làm cơ thể ấm lên, vì vậy nàng mặc một chiếc quần short ngắn, áo sơ mi không tay rực rỡ những chấm màu đỏ, xanh, vàng và một đôi giày tennis cũ. Nàng gập bụng hai mươi lần, giữ cho lưng và chân thẳng, rồi lại làm tiếp hai mươi lần đứng lên ngồi xuống. Nàng có thể làm hơn thế nhưng đây chỉ là màn khởi động ngắn cho nóng người.
Nàng mỉm cười khi bước vào phòng của Blake sau khi đã gõ nhanh vài cái vào cánh cửa. “Chào buổi sáng,” nàng nói vui vẻ, bước qua căn phòng tới lan can và mở toang rèm cho ánh sáng tràn vào phòng.
Anh ta đang nằm ngửa, chân đặt không đúng tư thế. Chắc hẳn anh ta đã cố di chuyển chân mình đêm qua. Khi mắt anh ta mở ra, Dione nhìn thấy một ánh hoảng loạn lóe lên trong mắt. Anh ta bật dậy và cố ngồi lên, sờ soạng đôi chân. Sau đó anh ta nhớ ra và nằm vật trở lại, khuôn mặt ảm đạm.
Chuyện đó đã xảy ra bao nhiêu lần? Đã bao lần anh ta thức dậy, không nhớ gì về tai nạn và hoảng hốt bởi vì không thể cử động chân mình? Anh ta sẽ không còn phải chịu đựng điều ấy lâu nữa đâu. Nàng quyết tâm dứt khoát, lại gần ngồi bên cạnh anh ta trên giường.
“Chào buổi sáng,” nàng lặp lại.
Anh ta không thèm đáp lễ. “Mấy giờ rồi?” anh ta gắt gỏng.
“Khoảng sáu giờ, có thể sớm hơn.”
“Cô làm gì ở đây?”
“Bắt đầu khóa trị liệu của anh,” nàng nhẹ nhàng nói. Nàng thấy anh ta đang mặc quần áo ngủ, thắc mắc liệu có phải anh ta tự mặc lấy hay là có người giúp.
“Chẳng ai dậy vào tầm này cả,” anh ta càu nhàu và nhắm mắt lại.
“Có tôi đây, và tiếp theo là anh. Thôi nào, chúng ta có rất nhiều việc phải làm hôm nay đấy.” Nàng kéo cái xe lăn lại gần giường và tung chăn ra, làm lộ ra đôi chân gầy đáng thương của anh ta trong chiếc quần xanh nhạt. Bàn chân được bao phủ bởi đôi tất trắng.
Anh ta liền mở mắt ra và lại bắt đầu cáu giận. “Cô đang làm cái gì thế?” anh ta gầm gừ, với tay lấy cái chăn che mình lại.
Anh ta không muốn nàng nhìn thấy mình. Nhưng nàng không cho phép bất cứ sự ngượng ngùng nào ở đây. Chẳng bao lâu nữa nàng sẽ quen với cơ thể anh ta như với chính cơ thể mình và anh ta phải nhận ra điều đó. Nếu anh ta thấy xấu hổ bởi tình trạng hiện tại của mình thì anh ta phải cố gắng mà cải thiện nó.
Nàng lại tung tấm chăn ra một lần nữa, khéo léo kéo chân anh ta vắt ra ngoài cạnh giường. “Dậy đi,” nàng nói một cách không thương xót. “Đi vào nhà tắm trước khi chúng ta bắt đầu. Anh có cần giúp đỡ không?”
Một ngọn lửa bùng lên trong đôi mắt xanh thật xanh của anh ta. “Không,” anh ta cấm cảu, quá tức giận để nói nên lời. “ Tôi có thể tự đi vào phòng tắm một mình thưa Mẹ!”
“Tôi không phải là mẹ của anh,” nàng đáp trả. “Tôi là trị liệu viên của anh, cho dù hai người cũng có nhiều điểm chung lắm đấy.”
Nàng giữ cái ghế khi anh ta tự nhấc mình lên để ngồi vào. Sau đó anh ta phóng thẳng vào phòng tắm trước khi nàng có thể phản ứng. Nàng tự cười một mình. Khi nàng nghe thấy tiếng khóa cửa nàng liền gọi to, “Đừng có nghĩ rằng anh có thế khóa mình trong đấy cả buổi sáng! Tôi có thể đá tung cửa khỏi bản lề nếu bị buộc phải làm đấy.”
Một tiếng nguyền rủa bị bóp nghẹt đáp lại nàng và nàng lại cười rũ rượi. Điều này sẽ rất là thú vị đây!
Khi cuối anh ta cũng ra ngoài cũng là lúc nàng nghĩ tới việc phá cửa thật. Anh ta đã chải đầu và rửa mặt nhưng cũng chẳng khác lúc mới ngủ dậy là mấy.
“Anh có mặc đồ lót bên trong không?” nàng hỏi, không đề cập đến việc anh ta ở lâu trong nhà tắm. Anh ta căn thời gian rất giỏi, kéo dài hết mức có thể và xuất hiện ngay trước khi nàng có thể làm điều gì đó.
Anh ta đóng băng luôn vì sốc. “Cái gì?”
“Anh có mặc đồ lót bên trong không?” nàng lặp lại.
“Việc đó thì liên quan quái gì đến cô?”
“Bởi vì tôi muốn anh cởi bộ quần áo ngủ ra. Nếu anh không có đồ lót bên trong thì anh có thể muốn mặc một bộ vào bây giờ, cho dù nó cũng chả ảnh hưởng gì đến tôi. Tôi đã từng nhìn thấy đàn ông khỏa thân trước đây rồi.”
“Chắc chắn là cô đã thấy rồi,” anh ta thì thầm đầy ác ý. “Tôi có mặc đồ lót nhưng tôi sẽ không cởϊ qυầи áo ngủ ra vì cô đâu.”
“Vậy thì đừng cởi. Tôi sẽ cởi chúng ra hộ cho anh. Tôi nghĩ rằng anh đã rút ra được bài học ngày hôm qua là tôi đủ khỏe để làm điều ấy. Bộ quần áo ấy vẫn sẽ phải cởi ra, theo một cách dễ dàng hoặc khó khăn. Cách nào đây?”
“Vì sao cô muốn cởi chúng ra chứ?” anh ta đánh trống lảng. “Không thể có chuyện là cô lại ngưỡng mộ cơ thể tôi được,” anh ta chua chát nói.
“Anh nói đúng. Anh trông như một con chim yếu ớt. Đó là lí do tôi ở đây. Nếu anh không giống như thế thì anh đã không cần tôi rồi.”
Mặt anh ta ửng hồng.
“Bộ quần áo ngủ,” nàng nhắc.
Một cách giận giữ, anh ta dứt tung cúc áo rồi quăng qua phòng. Nàng có thể thấy rằng anh ta cũng sẽ làm điều tương tự như vậy với phần dưới nhưng cới nó ra thì hơi khó. Không nói một lời, Dione giúp anh ta ngồi trở lại giường, kéo quần anh ta xuống và vắt nó lên thành xe lăn. “Nằm sấp xuống,” nàng nói, và khéo léo lật người anh ta lại.
“Này!” anh ta cự lại, khuôn mặt chìm trong gối. Anh ta vứt cái gối sang một bên. Anh ta đang run lên vì giận dữ.
Nàng kéo chun quần đùi của anh ta kêu đánh tách . “Bình tĩnh nào,” nàng khuyên. “Sáng nay sẽ không có gì đau đớn đâu.”
Thái độ táo tợn của nàng làm cho anh ta điên tiết lên khiến cho cả phần trên của anh ta đỏ ửng lên. Mỉm cười vì điều đó, nàng bắt đầu xoa bóp vai và lưng cho anh ta một cách mạnh mẽ.
Anh ta càu nhàu. “ Nhẹ nhàng thôi! Tôi không phải miếng thịt bò!”
Nàng cười lớn. “Thật mỏng manh làm sao !” nàng nhạo báng. “Có lý do cho việc này đấy.”
“Lý do gì cơ? Trừng phạt ấy hả?”
“Theo thuật ngữ thì nó là sự lưu thông máu. Sư lưu thông máu của anh rất tồi tệ. Đó là lí do tại sao bàn tay của anh lại lạnh và vì sao anh phải đi tất để giữ cho chân ấm, ngay cả khi ở trên giường. Tôi cá là chân anh giờ đang lạnh băng, đúng không?”
Sự im lặng chính là câu trả lời.
“Cơ bắp không thể hoạt động nếu máu không lưu thông tốt,” nàng nhận xét
“Tôi hiểu rồi,” anh ta chế nhạo. “ Bài mát xa thần kì của cô sẽ khiến cho tôi đứng vụt dậy trên đôi chân mình chứ gì?”
“Không đời nào. Bài mát xa thần kì của tôi chỉ là sự khởi động thôi. Và anh nên học để thích nó đi bởi vì anh sẽ bị mát xa rất nhiều đấy.”
“Vì Chúa! Cô có đầy bùa chú đúng không hả?”
Nàng lại phá ra cười. “Tôi chỉ có đầy hiểu biết thôi và da tôi lại dày lắm, vì vậy anh đang lãng phí thời gian đấy.” Nàng chuyển xuống chân anh ta. Ở đó chẳng có thịt để mà mát xa. Nàng có cảm nhận như nàng đang di chuyển lớp da bên ngoài xương anh ta vậy. Tuy vậy nàng vẫn tiếp tục làm, biết rằng hàng giờ mát xa cho anh ta rồi cũng sẽ có hiệu quả. Nàng kéo đôi tất ra và nhanh nhẹn xoa bóp đôi chân mềm oặt của anh , cảm tưởng như một phần hơi lạnh đã thoát khỏi làn da của anh ta.
Từng phút trôi qua và nàng làm việc trong yên lặng. Anh ta chỉ thỉnh thoảng càu nhàu khi những ngón tay nàng làm mạnh quá. Những giọt mồ hôi óng ánh bắt đầu xuất hiện trên mặt và người nàng.
Nàng xoay người anh ta lại và chuyển sự chú ý của mình sang ngực, hai cánh tay và cái bụng rỗng. Xương sườn anh ta lộ cả ra dưới lớp da. Anh ta gắn chặt mắt mình lên trần nhà, miệng mím chặt.
Dione lại chuyển xuống chân anh ta.
“Cô định làm thế này bao lâu nữa đây?” cuối cùng anh ta hỏi.
Nàng nhìn lên và kiểm tra thời gian. Đã hơi quá thời gian một chút. “Tôi cho rằng thế là đã đủ rồi,” nàng nói. “Bây giờ chúng ta sẽ tập luyện.”
Đầu tiên nàng nhấc một chân anh ta lên, rồi đến cái còn lại, gập nó lại rồi ép về phía ngực, lặp đi lặp lại động tác đó. Anh ta chịu đựng nó trong khoảng mười lăm phút, rồi bất thình lình anh ta lăn người ngồi dậy và đẩy tay nàng ra.
“Dừng lại đi!” anh ta hét lên, mặt chán chường. “Chúa tôi! Cô à, cô cứ định làm cái việc đó mãi à? Nó chỉ phí thời gian thôi! Hãy để tôi được yên!”
Nàng ngạc nhiên nhìn anh ta. “Anh bảo “phí thời gian” nghĩa là sao? Tôi mới chỉ bắt đầu thôi. Chẳng lẽ anh hi vọng sẽ nhìn thấy sự khác biệt chỉ trong một giờ ư?”
“Tôi không muốn bị đối xử như là vữa!”
Nàng nhún vai, giấu một nụ cười. “Dù sao thì cũng gần bảy rưỡi rồi. Bữa sáng của anh đã sẵn sàng. Tôi không biết anh thế nào nhưng tôi đói rồi.”
“Tôi không đói,” anh ta nói, rồi một thoáng giật mình lướt qua gương mặt anh ta và nàng biết rằng anh ta vừa nhận ra là anh ta có đói bụng, có thể đó là lần đầu tiên trong cả tháng nay. Nàng giúp anh ta mặc quần áo, cho dù sự giúp đỡ của nàng lại khiến cho anh ta cắu bẳn trở lại. Anh ta hờn dỗi như một đứa trẻ khi họ đi ra thang máy được làm riêng cho anh.
Nhưng sự hờn dỗi biến mất ngay khi anh ta nhìn vào đĩa của mình. Ngắm nhìn anh ta, Dione phải cắn chặt môi để khỏi phá ra cười. Đầu tiên là kinh hoàng, rồi đến méo xẹo đi đầy xúc phạm. “Cái đống gì thế này?” anh ta gào lên.
“Ồ đừng lo,” nàng thản nhiên nói. “Đó không phải là tất cả những gì anh sẽ uống, nhưng anh sẽ phải bắt đầu với chúng. Đó là vitamin đấy,” nàng thêm vào đầy thiện ý.
Theo cái cách nhìn chòng chọc của anh ta thì hẳn phải có cả rắn ở trong đó. Nàng phải công nhận rằng bộ sưu tập đó đầy ấn tượng. Alberta đã đếm đúng theo chỉ dẫn của nàng, và nàng biết rằng phải có tới mười chín viên thuốc trong đó.
“Tôi sẽ không uống chúng!”
“Anh phải uống. Anh cần chúng. Anh thậm chí sẽ uống nhiều hơn nữa sau vài ngày vật lí trị liệu đấy. Bên cạnh đó, anh sẽ không được ăn bất cứ cái gì cho đến khi anh uống hết chúng.”
Anh không phải là người dễ chấp nhận thua cuộc. Anh ta chộp lấy chúng và tống hết vào miệng, nuốt trôi hết bằng một ngụm nước. “Được rồi,” anh ta gầm gừ. “Tôi vừa uống những thứ chết tiệt ấy rồi đấy.”
“Cám ơn,” nàng trịnh trọng nói.
Alberta chắc hẳn đã lắng nghe bởi ngay lập tức bà bước vào phòng với một khay đựng bữa sáng của họ trên tay. Anh ta nhìn cốc nước nho ép, bánh mì nướng, trứng, thịt xông khói và cốc sữa đầy gần như sánh ra ngoài. “Tôi muốn ăn bánh việt quất,” anh nói.
“Xin lỗi nhé,” Dione nói. “Nó không có trong thực đơn ăn kiêng của anh. Quá ngọt. Hãy uống cốc nước nho đó đi.”
“Tôi ghét nước nho.”
“Anh cần vitamin C.”
“Tôi vừa uống vitamin C đủ cho cả năm rồi!”
“Xem này,” nàng ngọt ngào nói, “đây là bữa sáng của anh. Ăn nó hoặc không ăn gì. Anh sẽ không được ăn bánh nướng việt quất.”
Anh ta hất tung khay đồ ăn về hướng nàng.
Nàng đã trông chờ điều tương tự, và cúi đầu xuống một cách duyên dáng. Cái đĩa va vào tường vỡ tan. Nàng ngồi sụp xuống cái bàn, tiếng cười nàng cố giữ cả buổi sáng nổ ra thành một tiếng kêu lớn. Tất cả tóc anh ta dựng đứng hết lên, anh ta đang rất giận dữ. Anh ta trông thật là đẹp! Đôi mắt xanh cô ban của anh ta sáng rực lên như sa phia. Khuôn mặt anh ta thật sống động đầy màu sắc.
Như một nữ hoàng, Alberta diễu hành qua nhà ăn với cái khay y như trước và đặt ngay trước mặt anh ta. “Cô ấy đã bảo rằng có thể cậu sẽ ném cái đĩa thứ nhất đi,” bà ta nói với giọng không hề biểu cảm.
Biết được rằng mình phản ứng hệt như những gì Dione đã lường trước thậm chí còn làm anh ta giận dữ hơn, nhưng bây giờ thì anh ta trở nên lúng túng. Anh không biết phải làm gì bởi sợ rằng những gì anh làm nàng sẽ đoán trước được hết. Cuối cùng, anh ta ngồi im. Anh ta ngồi ăn yên lặng, nhét thức ăn vào miệng mình bằng hành động dứt khoát, rồi nhất quyết chống lại cốc sữa.
“Tôi không thể uống sữa. Chắc chắn cà phê không có hại gì cả!”
“Nó không hại nhưng cũng chẳng giúp ích gì. Hãy thỏa thuận thế này nhé,” nàng đề nghị. “Uống cốc sữa đi. Nó cung cấp cho anh canxi, rồi anh sẽ có cà phê.”
Anh ta hít một hơi thật là sâu và uống cạn hết cốc sữa.
Alberta mang cho anh ta cà phê. Bữa sáng trôi qua trong hòa bình. Angela Quincy, con riêng của chồng Alberta, đi vào lau dọn đống bừa bộn mà Blake đã làm với bữa sáng đầu tiên của mình. Anh ta nhìn có vẻ ngượng ngùng.
Angela theo cách của mình cũng bí ẩn như Alberta. Cô ấy trông đúng vởi tuổi của mình, không như Alberta. Cô ấy tầm khoảng 55, trông mềm mại và dịu dàng không như Alberta gầy và cứng rắn. Cô ta rất đẹp, có thể gọi là lộng lẫy cho dù có những nếp nhăn trên da. Cô ấy là người trông thanh thản nhất mà Dione đã từng gặp. Mái tóc cô có màu nâu, điểm xuyết vài sợi bạc. Đôi mắt là một màu nâu tĩnh lặng và nhẹ nhàng. Cô ấy đã từng đính hôn trước đây, Dione được biết, nhưng người đàn ông đã chết, và Angela vẫn đeo chiếc nhẫn đính hôn người đó đã đưa cho suốt bao năm.
Cô ấy trông không có vẻ khó chịu khi lau dọn đống trứng trên tường cho dù Blake càng ngày càng bồn chồn khi cô làm việc. Dione ung dung kết thúc bữa ăn của mình, rồi đặt khăn ăn sang một bên.
“Đến lúc phải tập rồi,” nàng thông báo.
“Không!” anh ta gào lên “Tôi đã có đủ cho hôm nay rồi! Cô tự đi mà làm lấy thưa cô!”
“Làm ơn cứ gọi tôi là Dione,” nàng nói nhỏ.
“Tôi chẳng muốn gọi cô là gì hết! Trời ơi. Sao cô không để cho tôi yên!”
“Chắc chắn tôi sẽ làm thế khi công việc của tôi kết thúc. Tôi không thể để anh phá hỏng bản thành tích của tôi được.”
“Cô có biết cô sẽ làm gì với những bản thành tích đó không?” anh ta càu nhàu, giật lùi cái xe lăn lại. Anh ta thọc mạnh vào nút bấm để đi lên trước. “Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô thêm lần nào nữa!” anh ta quát lên và điều khiển cái xe đi ra khỏi căn phòng.
Nàng thở dài và nhún vai bất lực khi thấy cái nhìn chằm chằm bình tĩnh của Angela. Angela mỉm cười nhưng không nói gì. Alberta không phải người hay nói và Angela thậm chí còn ít nói hơn. Dione hình dung khi hai người này ngồi cùng nhau sẽ là một sự im lặng đáng sợ.
Khi nàng nghĩ rằng Blake đã có đủ thời gian để vượt qua cơn giận, nàng lại đi lên tầng. Nàng biết rằng sẽ chỉ lãng phí thời gian để mở cửa phòng anh ta nên nàng về phòng mình, đi thẳng qua phòng tranh. Nàng gõ nhẹ vào cánh cửa kính trượt rồi mở nó ra và bước vào.
Anh ta nhìn thấy nàng từ ghế của mình. Nàng tiến gần lại anh và đặt tay lên vai anh. “Tôi biết điều này rất khó khăn,” nàng nhẹ nhàng nói. “Tôi không thể hứa với anh rằng bất cứ việc gì cũng sẽ dễ dàng. Hãy cố tin tôi; tôi rất giỏi trong lĩnh vực của mình, và trong trường hợp tồi nhất thì sức khỏe của anh sẽ khá hơn so với tình trạng của anh hiện nay.”
“Nếu tôi không đi được thì tôi cần quan tâm gì đến sức khỏe cơ chứ?” anh ta hỏi một cách căng thẳng. “Cô nghĩ tôi muốn sống như thế này chắc? Tôi thà chết ngay ở cái rìa núi đó hơn là sống qua hai năm cuối này.”
“Có phải anh luôn luôn bỏ cuộc dễ dàng như thế không?”
“Dễ dàng ư!” đầu anh ta giật lên “Cô thì biết gì chứ! Cô chẳng biết được nó đã như thế nào-”
“Tôi có thể nói cho anh biết nó đã không như thế nào,” nàng ngắt lời. “Tôi có thể nói cho anh cảm giác khi nhìn xuống chỗ đã từng là chân mình bây giờ chỉ là một nơi trống rỗng. Anh chưa từng bao giờ phải đánh máy bằng cánh bấm bàn phím với một cái bút chì kẹp giữa hai hàm răng bởi vì cổ anh không thể cúi xuống được. Tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều người còn ở trong tình trạng tệ hơn anh. Anh sẽ đi lại được bởi vì tôi sẽ làm cho anh đi lại được.”
“Tôi chả muốn nghe những người khác còn bị tệ hơn như thế nào! Họ không phải là tôi! Đây là cuộc đời của tôi và tôi biết tôi muốn gì, và những gì tôi không thể….những gì tôi sẽ không chấp nhận được.”
“Làm việc? Nỗ lực? Đau đớn?” nàng châm chọc. “Ông Remington, Richard đã kể cho tôi nghe những điều tuyệt vời về ông. Ông đã tận hưởng cuộc đời một cách trọn vẹn nhất. Nếu có dù chỉ một cơ hội mong manh nhất rằng ông sẽ trở lại cuộc đời như thế thì ông có đấu tranh vì nó không?”
Anh ta thở dài, khuôn mặt mệt mỏi khó tả. “Tôi không biết. Nếu thực sự có cho dù chỉ là một cơ hội….nhưng tôi không. Tôi không thể đi được cô Kelley ạ. Tôi không thể nhấc nổi chân lên nữa.”
“Tôi biết. Anh không thể cử động chúng bây giờ. Tôi sẽ phải luyện tập lại các xung thần kinh trước khi anh có thể cử động chúng. Nó sẽ mất khoảng vài tháng và tôi không thể hứa rằng anh sẽ không đi tập tễnh, nhưng anh sẽ lại bước đi được nếu anh hợp tác với tôi. Vì thế, ông Remington, chúng ta lại bắt đầu lại những bài tập nhé?”