Come Lie With Me

Chương 12

Chương 12
Biết rằng việc đó đang diễn ra là một chuyện; tự chuẩn bị cho việc đó lại là một chuyện khác. Mỗi lần nàng ngước lên và bắt gặp Blake đang ngắm nàng một cách ủ ê suy ngẫm nàng lại phải quay đi giấu nỗi đau đang vặn xoắn trong nàng. Nàng biết anh đang hối hận đã nói lời cầu hôn, nhưng lòng tự trọng lại không cho phép anh rút lại câu đó. Có lẽ anh sẽ không bao giờ đề nghị được giải phóng khỏi cuộc hứa hôn; nàng sẽ phải tự cắt đứt. Nàng cảm thấy anh vẫn chưa sẵn sàng thừa nhận rằng anh đã sai lầm, vậy nên nàng cũng chưa làm điều gì để phá bỏ sự hứa hôn giữa họ lúc này. Nàng sẽ biết khi nào thời điểm đó đến, và nàng sẽ giải phóng cho anh.

Năm mới đã trôi qua, và, như anh đã lên kế hoạch, anh bắt đầu đi làm cả ngày. Nàng có thể nói rằng anh luôn luôn hăng hái ra khỏi nhà, và anh bắt đầu trở về nhà với mội cái cặp táp chật ních những giấy tờ. Dione băn khoăn tự hỏi liệu có phải anh mang việc về nhà để anh có lý do khóa mình trong phòng làm việc và trốn nàng; rồi khi anh đề cập đến việc Richard đã nghe theo lời gợi ý của anh và tự thưởng cho mình một tháng nghỉ phép thì nàng tự thấy mình thật tội lỗi. Anh thực sự bị ngập đầu trong đống giấy tờ mà mà không có Richard bên cạnh để gánh vác giùm phần nào công việc

Một ngày anh lên giường ngủ khi đã quá nửa đêm và rêи ɾỉ mệt mỏi khi cơ thể anh giãn ra. Dione quay sang chạm vào má anh, ngón tay vuốt trên da anh và cảm nhận sự ram của hàm râu. “Anh có cần một bài mát xa để thư giãn không?” nàng khẽ hỏi.

“Phiền em nhé?” anh thở dài. “Cổ và vai anh luôn bị căng cứng vì cứ phải cúi người xuống cái bàn. Lạy Chúa tôi, chẳng trách Richard và Serena trục trặc; cậu ta đã phải chịu đựng chuyện này suốt hai năm, việc này đủ để khiến một gã đàn ông phát điên.”

Anh xoay người nằm sấp xuống, Dione kéo áo ngủ lên tận đùi, giạng hai chân trên lưng anh rồi vươn người làm phép thuật trên những múi cơ bị căng cứng của anh. Khi những ngón tay nhào nắn của nàng ấn sâu vào da thịt anh, anh phát ra một tiếng kêu đau đớn nghèn nghẹn, sau đó thở dài đầy biết ơn khi cơ không bị căng cứng nữa.

“Dạo này em có gặp Serena không?” anh hỏi.

Những ngón tay nàng ngưng lại một khoảnh khắc rồi lại tiếp tục những cử động. “Không,” nàng đáp lời. “Thậm chí cô ấy cũng không gọi điện. Anh đã nói chuyện với cô ấy chưa?”

“Vẫn chưa kể từ hôm nó ăn tối ở đây và kể là nó và Richard đang ly thân. Anh nghĩ sáng mai anh sẽ gọi cho nó. Aaaaa, dễ chịu quá. Chỗ ấy đấy. Anh cảm giác như thể bị đánh ấy.”

Nàng lăn khớp ngón tay lên xuống dọc theo xương sống, đặc biệt chú ý đến những chỗ anh nói cần phải được chăm sóc hơn một chút. Anh tạo ra những âm thanh ủn ỉn làu nhàu mỗi lần nàng chạm đến những chỗ nhạy cảm, khiến nàng bật cười. “Anh nghe như lợn kêu ấy,” nàng trêu chọc.

“Thì sao nảo? Anh đang tận hưởng. Anh nhớ những bài mát xa này. Vài lần anh định gọi em đến và nhờ em xoa bóp cho anh nhưng có vẻ đó không phải là điều khôn ngoan để làm trong một ngày bận tối mặt.”

“Sao lại không chứ?” nàng chua chát hỏi, cảm thấy khó chịu một chút khi thấy anh coi nàng như một phòng mát xa di động, và khó chịu rất nhiều khi anh không thực hiện đến cùng ý tưởng của mình.

Anh cười lớn rồi xoay người lại, khéo léo giữ cơ thể nằm giữa hai đùi nàng. “Bởi vì,” anh rì rầm, “đây là điều vẫn thường xảy ra khi em mát xa cho anh. Cho em biết nhé, anh đã có một khoảng thời gian kinh khủng khi cố làm cho em không phát hiện ra sự thực khi em nghĩ rằng anh bị bất lực và đã cố gắng một cách rất ngọt ngào để làm anh hứng lên nhằm chứng minh rằng anh không hề bị thế.”

Nàng nhảy khỏi anh nhanh như điện giật, cả người ửng hồng. “Cái gì?” nàng hét lên giận dữ. “Anh biết em đang làm cái gì, thế mà anh cứ để em làm và tự biến mình thành con ngốc à?”

Anh cười phá lên, vươn ra kéo nàng vào lòng. “Anh chẳng tốn nhiều thời gian để phát hiện ra,” anh thừa nhận, vẫn còn khúc khích. “Cứ như là em cần đến những bộ quần áo gợi cảm để làm anh hứng lên ấy …. nhưng anh không thể cho em biết em đang làm gì anh mà không làm em hoảng sợ. Em yêu, em không hề quyến rũ anh; anh mới quyến rũ em, nhưng anh phải để cho em nghĩ theo hướng ngược lại.”

Nàng gần như bị đốt cháy vì ngượng, nghĩ về những điều nàng đã làm, đống quần áo lộ liễu nàng đã mặc. Rồi nàng cảm thấy tay anh trên ngực mình, và hơi nóng tăng lên, nhưng không phải vì xấu hổ nữa. Anh đã không làʍ t̠ìиɦ với nàng mấy ngày rồi: anh đi ngủ muộn và ngủ thϊếp đi ngay khi đầu anh chạm gối, và nàng đã nhớ những cái chạm của anh.

“Em không phiền đúng không?” anh nhẹ nhàng hỏi, kéo áo ngủ qua đầu nàng. “Em đang làm gì mà lại mặc cái thứ này vậy?”

“Em bị lạnh khi anh không ở trên giường,” nàng giải thích, duỗi người trong tay anh, say sưa cảm nhận sự thô nhám những sợi lông trên da anh trên da của nàng.

Với một tiếng gầm gừ anh xoay nàng nằm ngửa rồi vùi mặt mình giữa hai bầu ngực nàng. “Giờ anh đã ở đây, vì thế em không cần nó nữa,” anh nói, giọng bị nghẹt lại bởi da thịt nàng. Anh nhanh chóng chiếm lấy nàng, mất kiên nhẫn bởi mấy ngày không có nàng. Nàng vẫn ôm lấy anh sau khi anh đã ngủ say, những nghi ngờ tạm thời được thả lỏng bởi sự say đắm trong việc làʍ t̠ìиɦ của anh.

Sáng hôm sau Serena gọi điện. “Mình vừa nói chuyện với Blake,” cô nói và cười nhẹ. “Anh ấy thực tế đã ra lệnh cho mình đưa cậu ra ngoài ăn trưa. Anh ấy còn bảo cậu đang phát điên lên với anh ấy vì quá bận bịu với công việc. Liệu anh ấy có thực sự nghĩ rằng mình tin vào điều ấy?”

Dione cười lớn. “Anh ấy nghĩ cậu đang ngồi một mình cô độc, ủ ê, và anh muốn cậu ra khỏi nhà một lúc. Chúng ta sẽ làm anh ấy vui và cùng nhau đi ăn trưa chứ?”

“Sao lại không? Mình sẽ đón cậu lúc mười hai giờ.”

“Mình có ủ rũ gì đâu,” Serena nói chắc chắn vài tiếng sau đó khi cô đang cắn một miếng củ cải giòn. “Richard muốn có một khoảng thời gian cho riêng mình, và mình đưa nó cho anh ấy thôi. Bọn mình không hề tranh cãi hay làm bất cứ điều gì tương tự. Anh ấy đang ở Aspen. Anh ấy thích trượt tuyết và mình thì vẫn chưa học cách trượt: từ khi chúng mình cưới nhau anh ấy chưa hề đi trượt tuyết vì không muốn làm việc gì mà mình không thích. Mình không thể thao lắm,” cô cười toe toét giải thích.

“Cậu không hề buồn chứ?”

“Đương nhiên là mình có buồn, nhưng mình học tập cậu, giữ mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.” Cô nhẹ nhún vai. “Chúng mình đã nói chuyện với nhau rất lâu trước khi anh ấy đi, làm rõ mọi thứ với nhau. Đấy là lần đầu tiên Richard làm vậy. Anh ấy cực giỏi việc giữ kín mọi ý nghĩ đến mức nhiều khi mình muốn hét lên. Chúng mình kết luận rằng anh ấy đã phải chịu quá nhiều áp lực và điều tốt nhất nên làm là tách nhau ra, để anh ấy xả hơi và ngủ bù trước khi tụi mình bàn luận tiếp.”

“Thế cậu đã nói chuyện với anh ấy kể từ khi anh ấy đi chưa?”

“Chưa. Đấy là một phần của thỏa thuận. Khi nào anh ấy trở về chúng mình sẽ giải quyết mọi việc một cách triệt để.”

Serena đã thay đổi rất nhiều trong những tháng sau khi họ gặp nhau, trở thành một người phụ nữ tự tin. Mọi thứ có thể không được như ý cô muốn, nhưng cô sẽ đối mặt với tương lai bằng gương mặt ngẩng cao; Dione chỉ mong nàng cũng làm được như thế. Khi Blake làʍ t̠ìиɦ với nàng, nàng có thể quên đi việc anh đang dần rời xa nàng, nhưng họ lại không thể dành cả đời ở trên giường. Trái tim bằng ruby nằm ấm áp trên vùng trũng giữa hai bầu ngực nàng. Anh đã nói đây là trái tim của anh, nên nàng sẽ không ích kỉ. Nàng sẽ trả lại cho anh trái tim của anh.

“Mình biết chúng mình nên làm gì rồi,” Serena nói kiên quyết. “Đi mua sắm đi! Chúng ta có thể tìm váy cưới cho cậu.”

Mua sắm là liều thuốc chữa bách bệnh của Serena, và Dione cũng hưởng ứng ý kiến đó, cho dù nàng không thể có nổi chút hứng thú nào với bất kì cái váy nào họ tìm thấy. Làm sao nàng có thể lo lắng về một chiếc váy cho một đám cưới sẽ không bao giờ diễn ra?

Blake quá mệt mỏi khi trở về nhà tối hôm đó đến mức anh đi tập tễnh nặng hơn bình thường, thế nhưng anh vẫn tra hỏi nàng rất ghê vào bữa tối, bắt nàng liệt kê từng từ Serena đã nói, trông con bé thế nào, con bé có vẻ lo lắng hay không. Dione cố gắng cam đoan với anh, nhưng nàng biết anh vẫn đang lo lắng cho cô em gái.

Đam mê như đêm trước đã không lặp lại; cuối cùng khi anh cũng chịu đi ngủ, anh quàng tay qua tay nàng và chìm ngay vào giấc ngủ trước cả khi kịp lẩm bẩm câu chúc “Ngủ ngon”. Nàng lắng nghe tiếng thở đều đặn của anh trong một lúc lâu, chưa muốn đi ngủ và tiếc nhớ khoảng thời gian nàng có cùng với anh.

Hôm sau, cùng với sự cam chịu lặng lẽ, nàng vạch kế hoạch cho tương lai; nàng liên lạc với tiến sĩ Norwood, đồng ý chấp nhận ca bệnh tiếp theo, rồi đặt vé máy bay đến Milwaukee. Bệnh nhân tiếp theo của nàng hiện vẫn đang nằm viện nhưng trong ba tuần tới cậu bé sẽ sẵn sàng cho việc trị liệu, như thế nàng sẽ còn có ba tuần nữa cùng với Blake.

Mỗi ngày anh lại càng trở nên càng xa cách nàng hơn, dấn mình sâu hơn vào công việc, cần nàng ít đi. Trong những lúc yếu đuối nàng cố gắng tự nhủ rằng đó chỉ vì anh quá nhiều việc, tuy vậy nàng cũng không thể tin tưởng lâu dài như vậy. Nàng phản ứng bằng cách cư xử như trước đây nàng vẫn thế, đẩy lùi nỗi đau và sự khốn khổ vào một góc tối tăm trong tâm trí và xây nên một bức tường quanh chúng. Nếu chuyện đó có gϊếŧ chết nàng, thì nàng vẫn sẽ rời khỏi anh với đôi vai vươn thẳng, không làm anh lo lắng bằng cách khóc lóc than van. Anh sẽ không thích điều ấy, và nàng cũng chẳng phải là thể loại hay khóc lóc. Nàng sẽ không tống thẳng điều đó vào mặt anh, nàng sẽ nói với anh rằng nàng có chút nghi ngờ về cuộc hôn nhân giữa họ và nàng nghĩ rằng tốt nhất họ nên xa nhau một thời gian. Nàng sẽ nói với anh nàng đã nhận ca bệnh tiếp theo và khi làm xong họ sẽ thảo luận về chuyện của họ. Lương tâm của anh sẽ không quấy rầy anh nếu nàng làm theo cách đó; anh sẽ thấy nhẹ nhõm rằng đó là ý tưởng của nàng.

Nàng biết được Richard đã quay lại thị trấn khi anh ta gọi cho nàng và hỏi xem có nói chuyện riêng với nàng được không. Nàng ngần ngừ, và anh ta nói một cách châm biếm, “ Serena biết tôi ở đây. Cô ấy gợi ý rằng tôi nên nói chuyện với cô.”

Tại sao Serena lại muốn Richard nói chuyện với Dione?

Có điều gì nàng có thể nói cho anh ta mà Serena không thể? Nhưng người ngoài cuộc đôi khi có thể nhìn mọi chuyện rõ ràng hơn là những người có liên quan, vì thế nàng đồng ý.

Anh lái xe đến vào đầu giờ chiều hôm đó. Anh ta trông trẻ hơn trước đây, rám nắng nhờ ánh mặt trời mùa đông trong mấy tuần ở Aspen, và trông thoải mái hơn rất nhiều. Những đường nét căng thẳng từng có trên khuôn mặt giờ đã biến mất, được thay thế bởi một nụ cười.

“Cô trông thậm chí còn xinh đẹp hơn cả trước đây,” anh nói, cúi người xuống hôn lên má nàng. Nàng không ngại ngùng quay mặt đi nữa; Blake đã dạy nàng rằng không phải mọi đàn ông đều đáng sợ. Nàng mỉm cười với anh ta.

“Anh trông rất là ổn đấy. Tôi đoán anh đã gặp Serena?”

“Chúng tôi đã cùng ăn tối hôm qua. Cô ấy gửi tôi đến gặp cô.”

“Nhưng tại sao?” Dione bối rối hỏi. Họ bước vào sân trong và ngồi dưới ánh mặt trời. Những bức tường chắn hết gió và cái lạnh tháng giêng vẫn còn khá dễ chịu nên nàng không cần đến áo len.

Richard dựa người lên tấm dựa lưng bằng bê tông của chiếc ghế dài, bắt chéo hai chân. Nàng vẩn vơ để ý anh ta đang mặc quần jean, lần đầu tiên nàng thấy anh ta ăn mặc thoải mái đến thế, và cái áo len chui đầu màu xanh khiến cho màu mắt xám của anh ta dường như chuyển thành màu xanh. “Bởi vì cô ấy là một người phụ nữ thông minh,” anh trầm ngâm. “Cô ấy biết ngay từ lúc đầu là tôi bị cô thu hút, và cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ tan vỡ nếu cô vẫn đứng giữa chúng tôi.”

Mắt Dione mở lớn “Cái gì cơ?” nàng hỏi yếu ớt. “Nhưng….nhưng Serena rất thân thiện, rất cởi mở….”

“Thì như tôi nói, cô ấy là một người phụ nữ thông minh. Cô ấy biết cô sẽ không đáp lại mối quan tâm của tôi. Cô không thể nhìn thấy ai ngoài Blake cả. Cảm giác của tôi về cô là một điều mà tôi phải tự xử lí lấy.”

Nàng lắc đầu, “Điều này thật nực cười. Anh không yêu tôi; anh chưa bao giờ yêu tôi cả. Anh yêu Serena.”

“Tôi biết,” anh ta thừa nhận và cười lớn. “Nhưng trong suốt một khoảng thời gian tôi khá là bối rối. Serena có vẻ như chẳng thèm quan tâm xem tôi có ở quanh đó hay không, và rồi cô đến, quá đáng yêu đến mức gây đau đớn mỗi khi tôi nhìn cô, quá mạnh mẽ và chắc chắn về bản thân. Cô biết rõ cô muốn gì và không để thứ gì cản đường mình. Sự tương phản ấy thật nổi bật.”

Đấy là điều mà anh ta nghĩ về nàng ư? Mạnh mẽ và tự tin? Chẳng lẽ anh ta không nhận ra nàng chỉ như vậy khi nàng làm việc, còn trong cuộc sống riêng nàng què quặt, lo sợ mọi người trở nên gần gũi với mình? Kì lạ là một người sắc sảo như Richard lại không hề nhận ra con người thực của nàng.

“Còn bây giờ?” nàng hỏi.

“Tôi luôn luôn ngưỡng mộ cô” anh cười khúc khích. “Nhưng chuyến thăm này chỉ để cho Serena cảm thấy thanh thản thôi. Cô lúc nào cũng đúng; tôi yêu cô ấy, và tôi đã trừng phạt cô ấy vì cô ấy tin cậy Blake thay vì tôi. Tôi sẵn sàng thừa nhận sự phi logic của việc này, nhưng những người đang yêu chẳng ai logic cả.”

“Cô ấy muốn anh chắc chắn trước khi anh quay trở lại với cô ấy.”

“Đúng vậy. Và tôi hoàn toàn chắc chắn. Tôi yêu thích trượt tuyết nhưng toàn bộ thời gian ở Aspen tôi chỉ cầu mong cô ấy cũng ở đấy với tôi. Cô nên mở phòng khám với tư cách là bác sĩ tâm lý đi,” anh nói, phá lên cười và đặt tay lên vai nàng cho một cái ôm.

Nàng tiễn anh ta ra cửa, mừng cho anh đã giải quyết được rắc rối của mình. Tuy vậy, nàng cũng thất vọng với ý nghĩ mình dù sao cũng đã có liên quan trong chuyện đó, cho dù nàng vô tội. Nàng quay trở lại khu vườn, ngồi lại trên ghế. Nàng mệt mỏi, rất mệt mỏi vì những tháng đầy cảm xúc căng thẳng vừa qua. Nàng nhắm mắt, ngửa đầu hứng ánh mặt trời, để cho suy nghĩ trôi dạt.

“Cậu ta đã ở đây bao lâu rồi?”

Giọng nói khắc nghiệt bắn qua không khí làm nàng nhảy dựng lên, xoay người lại đối diện với Blake. “Anh về sớm,” nàng lắp bắp.

“Anh biết,” anh nói, giọng anh vừa cứng vừa lạnh lẽo như khuôn mặt anh. “Dạo gần đây anh đã không thể dành nhiều thời gian cho em, nên hôm nay khi anh đã cố gắng làm xong hết mọi việc, anh quyết định khiến em bất ngờ. Anh không có ý cắt ngang bất cứ cái gì cả,” anh kết thúc với một nụ cười khinh khỉnh.

Cảm giác nôn nao trong dạ dày làm nàng phải nuốt xuống trước khi nói. “Anh không hề,” nàng đáp ngắn gọn, nâng cằm lên. Bất thình lình, nàng nhận ra nó đây rồi, cái lý do mà anh sẽ viện ra để hủy hôn ước giữa họ, và nàng không thể chịu được việc nghe anh nói những từ sẽ khiến trái tim nàng tan vỡ. Nó dù sao cũng sẽ tan vỡ khi nàng rời đi nhưng nàng cũng không muốn có những kí ức về những lời lẽ không hay ho giữa họ.”

“Anh ta ở đây chưa đến năm phút,” nàng nói mơ hồ, nhấc tay chặn lời anh khi anh bắt đầu mở miệng. “Anh ấy và Serena đã hàn gắn những rạn nứt giữa họ, và anh ấy muốn nói chuyện với tôi. Cô ấy bảo anh ta đến đây, thực ra là như thế, nhưng anh cứ gọi điện cho Serena đi nếu anh không tin em.”

Mắt anh trở nên sắc nhọn, anh bước lại gần nàng, một tay với ra. Dione quay đi. Phải làm ngay bây giờ, trước khi anh chạm được vào nàng. Anh có thể không yêu nàng, nhưng nàng biết anh thèm muốn nàng, và giữa họ thì động chạm đều không thể tránh khỏi dẫn thẳng đến tìиɧ ɖu͙©. Đấy cũng là một thứ nàng không chịu nổi, làʍ t̠ìиɦ với anh và biết rằng đây là lần cuối cùng.

“Giờ là lúc tốt để cho anh biết,” nàng nói, vẫn với tông giọng xa cách ấy, mặt nàng như một chiếc mặt nạ vô cảm. “Em đã đồng ý nhận bệnh án tiếp theo, và sẽ rời khỏi đây trong vài ngày tới. Ít nhât đó cũng là kế hoạch lúc đầu của em, nhưng giờ em nghĩ sẽ tốt hơn nếu em đi luôn ngày mai, đúng không?”

Da trên gò má anh căng lại. “Em đang nói cái gì đấy?” anh hỏi gay gắt.

“Là em đang hủy bỏ hôn ước giữa hai ta,” nàng nói, lóng ngóng với cái khóa tinh tế đằng sau cổ rồi cuối cùng cũng tháo nó ra được. Nàng nhấc trái tim ruby lên và đưa ra cho anh.

Anh không cầm. Anh đang nhìn chằm chằm vào nàng, mặt anh trắng bệch. “Vì sao?’ anh hỏi, từ ngữ phát ra từ đôi môi gần như bất động.

Nàng mệt mỏi thở dài, dụi trán. “Chẳng lẽ đến giờ anh vẫn không nhận ra là anh không yêu em ư?”

“Nếu em nghĩ thế, tại sao em lại chọn ngày cưới?” anh hổn hển.

Nàng trao cho anh một nụ cười yếu ớt. “Anh đang làʍ t̠ìиɦ với em lúc đấy,” nàng nhẹ nhàng nói. “Đầu óc em không được thông suốt. Em vẫn biết rằng anh không yêu em,” nàng thốt lên, tuyệt vọng muốn làm cho anh hiểu. Nàng không thể chịu đựng thêm nữa “Em đã chiều theo anh, nhưng giờ là lúc kết thúc. Anh đã thay đổi trong ba tuần vừa qua, cần đến em càng ngày càng ít hơn.”

“Chiều theo anh!” anh quát lên, nắm tay siết chặt. “Thế em cũng có ‘chiều theo anh’ khi chúng ta làʍ t̠ìиɦ không? Anh sẽ bị nguyền rủa nếu em làm thế!”

Nàng nhăn mặt. “Không. Nó là thật….và là một sai lầm. Em chưa bao giờ có quan hệ với bệnh nhân trước đây, và em sẽ không bao giờ để nó xảy ra lần nữa. Nó trở nên ….phức tạp quá.”

“Quý cô, anh không tin em!” anh phủ định. “Em sẽ đơn giản lướt ra khỏi đây như thể chẳng có gì xảy ra chứ gì? Em sẽ đánh dấu anh như một sai lầm và quên anh luôn.”

Không, anh đã lầm. Nàng sẽ chẳng bao giờ có thể quên anh. Nàng nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt mờ đi vì đau khổ, cảm thấy như thể bên trong đang vỡ vụn. Một cơn đau đầu đập vào thái dương nàng, và khi nàng lại đưa cái vòng cổ hướng ra cho anh, tay nàng run rẩy. “Tại sao anh lại tranh cãi?“ nàng hỏi một cách rời rạc. “Anh nên mừng mới phải. Em đã giải thoát cho anh. Hãy nghĩ xem anh sẽ khốn khổ ra sao khi cưới phải một người anh không hề yêu.”

Anh đưa tay ra nhận lấy cái vòng, để cho sợi dây vàng nhỏ xíu chảy qua kẽ ngón tay như những giọt nước mắt bằng kim loại. Mặt trời xuyên qua trái tim ruby, đổ một cái bóng màu đỏ nhảy nhót lên cái ghế băng trắng cạnh nàng. Anh cáu kỉnh nhét nó vào túi áo. “Vậy em còn chờ gì nữa?” anh quát “Làm thế đi, đi khỏi đây đi! Em muốn anh làm gì? Suy sụp và van xin em ở lại hả?”

Nàng lảo đảo, rồi lại đững vững lại. “Không,” nàng thì thầm. “Em không bao giờ muốn anh phải cầu xin bất cứ điều gì hết.” Chậm chạp nàng di chuyển vượt qua anh, hai chân yếu ớt và không chịu hợp tác. Nàng nên đi đóng gói đồ và đi đến một khách sạn, và cố bắt một chuyến bay sớm hơn, hơn là ngồi đợi chuyến bay nàng đã đặt. Nàng không hình dung được nó lại khó đến thế, hay là nàng cảm thấy tả tơi thế này. Điều này còn tệ, tệ hơn nhiều tất cả những thứ Scott đã làm với nàng. Hắn tổn thương nàng về mặt thể chất và tinh thần, nhưng hắn chưa bao giờ chạm được đến trái tim nàng. Nàng sẽ chết dần chết mòn khi phải xa Blake, nhưng nàng phải làm vậy.

Cơn đau đầu trở nên tệ hơn. Nàng loạng quạng đi quanh phòng ngủ, khi cố gắng thu gom quần áo, mấy lần nàng phải tóm lấy thứ đồ gỗ gần đấy để khỏi khuỵu ngã. Đầu óc nàng mù mịt, những suy nghĩ rối lên như bòng bong, và chẳng còn gì có ý nghĩa ngoại trừ nhu cầu áp đảo cần phải thoát ra khỏi đây. Nàng phải đi ngay trước khi bị tổn thương thêm nữa, bởi nàng không nghĩ mình có thể sống nổi nếu lại có thêm điều gì nữa xảy ra.

“Dừng lại,” một giọng trầm thấp ra lệnh, rồi một bàn tay tóm lấy cổ tay nàng, kéo những ngón tay nàng khỏi đống quần áσ ɭóŧ nàng đang ném bừa vào vali. “Em có thể đóng gói sau cũng được, khi em cảm thấy khá hơn. Em đang đau đầu đúng không?”

Nàng quay đầu lại nhìn anh rồi gần như lảo đảo khi tầm nhìn bỗng xoay mòng mòng một cách báo động. “Vâng,” nàng lầm rầm.

“Anh cũng nghĩ thế. Thực ra anh đã quan sát em bò lên cầu thang.” Anh vòng tay quanh eo nàng, một cử chỉ không riêng tư một cách đáng ngạc nhiên, và dẫn nàng về cái giường nơi họ đã cùng chia sẻ rất nhiều đêm. “Thôi nào, em cần một giấc ngủ ngắn. Em đã làm anh ngạc nhiên; anh chưa từng nghĩ em thuộc kiểu người hay kích động, nhưng đây thì đúng là một cơn đau đầu vì căng thẳng, nếu như kiểu đau đầu này có tồn tại.” Những ngón tay anh lần xuống mặt trước áo nàng, trượt những chiếc cúc khỏi khuyết áo, rồi anh kéo áo ra khỏi người nàng.

“Em hầu như không bao giờ ốm,” nàng nói. “Em xin lỗi”. Nàng để cho anh tháo khóa áσ ɭóŧ và quăng nó sang một bên. Không, đây không phải chuyện để anh làm cái gì. Sự thực là nàng bây giờ cảm thấy không thể đấu tranh với anh về việc ai sẽ cởϊ qυầи áo ra cho nàng, bên cạnh đó nàng thực sự cần một giấc ngủ như anh đã gợi ý. Cũng chẳng phải là anh chưa từng nhìn thấy từng inch trên cơ thể nàng. Anh đặt nàng nằm xuống giường và cởϊ qυầи nàng, trượt tay xuống dưới nâng người nàng lên để anh có thể kéo nó qua hông. Đôi giầy của nàng cũng được cởi theo cái quần; rồi bàn tay anh trở lại và nhanh chóng tụt nốt phần còn lại của bộ quần áo của nàng là cái qυầи ɭóŧ mỏng.

Anh nhẹ nhàng xoay nàng nằm sấp, khiến nàng thở dài khi anh xoa bóp những phần cơ đang cứng ngắc trên cổ. “Anh đang trả ơn em đây,” anh rì rầm.

“Hãy nghĩ về tất cả những bài xoa bóp em đã làm cho anh. Thư giãn và ngủ đi em. Em mệt rồi, quá mệt để làm bất cứ cái gì. Ngủ đi, em yêu.”

Nàng đã ngủ thật, một giấc sâu và không mộng mị, mê đi bởi những ngón tay anh xoa bóp những chỗ đau trên vai và lưng cho nàng. Lúc nàng tỉnh dậy trời đã tối nhưng cơn đau đầu đã biến mất. Cảm thấy lơ mơ và mất phương hướng, nàng chớp mắt nhìn cái bóng đen nhô lên trên chiếc ghế ngay cạnh giường.

“Em thấy khá hơn chưa?” anh hỏi.

“Rồi ạ,” nàng trả lời, đẩy mái tóc dày khỏi mặt. Anh bật đèn rồi ngồi xuống mép giường, quan sát nàng bằng đôi mắt nheo lại, như thể tự đánh giá xem nàng ổn đến đâu.

“Cám ơn anh đã chăm sóc em” nàng lúng túng nói. “Em sẽ đi gói đồ bây giờ, và đến khách sạn-”

“Đã quá muộn để đi bất cứ đâu đêm nay rồi,” anh cắt ngang. “Em đã ngủ đến mấy tiếng. Alberta đã để lại bữa ăn cho em, phòng trường hợp em thấy đói. Anh nghĩ em nên cố ăn một chút không sẽ lại đổ bệnh mất. Anh không nhận ra em đã phải chịu căng thẳng nhiều đến thế,” anh thêm vào đầy trầm tư.

Nàng thấy đói, nên nàng ngồi dậy, giữ chặt cái chăn bên mình. “Em cảm thấy như thể em có thể ăn được cả một con bò ý,” nàng rầu rĩ nói.

Anh cười nhỏ, “Hi vọng em hài lòng với một thứ khác không to được bằng con bò,” anh nói, gỡ cái choàng ngủ ra khỏi đống lộn xộn vẫn nằm trên giường. Anh kéo phần chăn ra khỏi tay nàng và choàng áo ngủ qua đầu nàng một cách vô tư như thể anh đang mặc quần áo cho một đứa trẻ. Rồi anh tìm được cái áo choàng, và nàng ngoan ngoãn trượt tay vào ống tay áo khi anh đang giữ nó.

“Anh không cần phải chiều chuộng em thế này đâu,” nàng nói. “Em thấy khá hơn nhiều rồi. Sau bữa ăn em cần tắm một chút và thế là em sẽ ổn.”

“Anh thích được chiều chuộng em,” anh đáp lời. “Hãy nghĩ lại về bao nhiêu lần em đã giúp anh mặc đồ, bao nhiêu lần dỗ dành bắt anh ăn, bao nhiêu lần em đã nâng anh dậy khi anh sõng soài trên nền nhà.”

Anh xuống cầu thang cùng với nàng, ngồi cạnh nàng trong khi nàng ăn. Nàng có thể cảm thấy ánh mắt anh trên người nhưng cơn giận dữ trước đó thì đã biến mất. Có phải chỉ vì lòng kiêu hãnh thôi mà anh đã quát tháo nàng ầm ỹ thế. Bây giờ anh có nhận ra rằng nàng đã đúng không?

Khi nàng đi lại lên lầu anh đã ở ngay sau lưng nàng. Nàng nhìn anh đầy thắc mắc khi anh đi vào phòng ngủ cùng nàng. “Em đi tắm đi,” anh nói, nắm lấy vai nàng và xoay nàng về phía buồng tắm. “Anh sẽ đợi em ngoài này. Anh muốn chắc rằng em ổn cả trước khi anh đi ngủ.”

“Em ổn mà,” nàng cự lại.

“Anh sẽ ở lại,” anh nói cứng rắn, và đó là quyết định cuối cùng. Biết rằng anh đang đợi, nàng tắm nhanh chóng. Lúc nàng bước ra anh vẫn đang ngồi trên ghế như lúc trước, và anh liền đứng dậy.

“Đến giờ ngủ rồi,” anh cười, đẩy áo choàng bông tuột khỏi vai nàng. Nàng không thắt nút nó, biết trước rằng rồi nó cũng sẽ lại bị cởi ra ngay, chiếc áo trượt xuống sàn nhà. Anh cúi xuống nâng nàng lên khỏi mặt đất, đặt nàng nằm lên giường. Nàng hụt hơi và bám chặt vào vai anh.

“Như thế nghĩa là thế nào?” nàng hỏi, nhìn lên anh.

“Nghĩa là thế này,” anh từ tốn trả lời, rồi hôn nàng. Đó là một nụ hôn sâu lắng và thân mật, miệng anh mở miệng nàng ra và lưỡi anh đưa vào để chạm lấy lưỡi nàng. Nàng bấm móng tay vào vai anh trong sự ngạc nhiên.

“Thả em ra,” nàng nói, quay miệng tránh khỏi anh.

“Anh sẽ thả em vào sáng mai,” anh rì rầm. “Đêm nay em là của anh.”

Anh lại cúi xuống nàng, nàng lại xoay đầu đi; từ chối sự rực rỡ ngọt ngào của đôi môi nàng, anh tìm thấy điểm nhạy cảm ở phần nối giữa vai và cổ của nàng và cắn nó bằng răng mình, khiến nàng lại hổn hển. Anh thọc tay vào vạt áo ngủ của nàng, lòng bàn tay chà lấy hai bầu ngực tròn luôn khiến anh bị cám dỗ.

“Blake…đừng làm thế,” nàng đau đớn van xin.

“Tại sao? Em thích anh chạm vào ngực em mà,” anh phản đối.

Nàng quay đầu lại để nhìn anh, hai môi run rẩy. “Đúng thế,” nàng thừa nhận. “Nhưng ngày mai em sẽ đi. Cái này…chỉ làm mọi chuyện khó khăn thêm. Em đã nhận công việc khác, em phải đi.”

“Anh hiểu,” anh thì thầm, vẫn vuốt ve da thịt nàng. “Anh sẽ đưa em lên máy bay ngày mai, nếu đó là điều em muốn. Nhưng chúng ta vẫn còn đêm nay cùng nhau, và anh muốn dành nó để làʍ t̠ìиɦ với em. Chẳng lẽ em không thích điều chúng ta làm cho nhau ư? Chẳng lẽ em không thích khiến anh bị mê muội ư? Em có thích. Em khiến anh hoang dại, với cơ thể như lụa nóng bỏng kia của em trên anh. Thêm một đêm nữa, em yêu. Hãy để chúng ta cùng chia sẻ đêm cuối này với nhau.”

Đây chính xác là điều nàng không mong muốn, làʍ t̠ìиɦ với anh và biết rằng sẽ không bao giờ còn được làm điều ấy nữa. Nhưng lời hứa hẹn đầy khoái lạc anh trao cho nàng bằng hai tay và cơ thể anh thì lại thật cám dỗ. Thêm một đêm nữa, thêm một kí ức nữa.

“Được rồi,” nàng thì thầm, bắt đầu tháo cúc áo anh. Làn da nóng bỏng của anh kêu gọi nàng, và nàng ấn môi mình lên đó, cảm nhận lớp lông loăn xoăn dưới môi mình và những cơn rùng mình của anh. Niềm đam mê đầy kích động luôn chiếm lấy nàng mỗi khi chạm vào anh lại đang bừng lên, nàng cởi cúc quần anh, giúp anh đá nó đi. Anh tách hai chân nàng và nằm vừa vặn giữa chúng, cơn sốt cảm xúc đã bừng lên quá cao không cần phải nhờ những bước dạo đầu, không cần thêm bất kì màn mở đầu yêu đương để làm cho nàng sẵn sàng cho anh.

Bằng một nhát đâm chậm rãi, nhẹ nhàng, anh chiếm lấy nàng, nàng điều chỉnh cơ thể theo trọng lượng và cử động của anh, để cho sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ bốc lên như những đợt sóng nhấp nhô cuốn nàng đi.

Thêm một đêm nữa. Và chuyện này sẽ kết thúc.