Quý Bà Miền Tây (A Lady Of The West)

Chương 7

Chương 7
Victoria vỗ nhẹ vào cổ con ngựa cái và thì thầm với nó. Nó thích tất cả sự chăm sóc này và huých vào Victoria để khuyến khích cô tiếp tục.

“Em định đặt tên con ngựa là gì?” Jake hỏi khi anh tròng dây cương qua đầu và nới lỏng hàm thiếc trong miệng con ngựa. Con ngựa cái không phiền cái cương hay mẩu thức ăn trong miệng nó với bất kì sự quan tâm nào. Mãi đến lúc anh đặt được cái yên ngựa lên lưng nó mới ngoan ngoãn như vậy. Anh tự hỏi nó sẽ làm cái quái gì khi anh trèo lên lưng nó nữa.

“Tôi không biết.” Cô đã nghĩ về nó, vì họ luôn đặt tên cho các con vật của họ, nhưng cô không thể nghĩ ra một cái tên có vẻ thích hợp với con ngựa cái này.

“Đặt tên nó như một cái gì đó có nghĩa là dữ dằn, hư đốn và bướng bỉnh chẳng hạn, “ Jake thì thầm.

Victoria không thể ngăn những nụ cười nở trên khuôn mặt cô. “Nó không là gì trong số mấy nghĩa đó hết.”

“Cứ đợi đến lúc nó chạy vụt ra khỏi chân em mà xem”. Anh nhìn xuống vẻ mặt rạng rỡ của cô và cảm thấy vùng thắt lưng mình siết chặt lại. Cách này hay cách khác, thì con ngựa chết tiệt này là một của trời cho, bắt buộc Victoria phải dành nhiều thời gian với anh. Anh có ý định tận dụng từng phút trong đó để khiến cô nhận thức thấy anh. Là quý cô hay không, cô vẫn là một phụ nữ bên dưới lớp quần áo, và cô đã thích nó khi anh chạm vào cô.

“Em tốt hơn nên tránh ra, hoặc em có thể nhận được một cái cạp ngay đấy,” anh cảnh báo. Anh đợi đến lúc Victoria di chuyển ra xa trước khi anh đặt yên ngựa lên nó. Con ngựa quất đầu nó ra xung quanh, nhưng anh quá nhanh và răng nó chỉ cạp vào không khí.

Victoria bật cười, m thanh đó đập vào ngực Jake.

“Em có thể nghĩ nó buồn cười, nhưng em sẽ không được cưỡi ngựa cho đến khi anh thuần hóa nó.” Anh nói. Con ngựa cái né sang một bên khi anh thắng đai và anh chửi thề khủng khϊếp, không thèm áy náy xin lỗi Victoria về những lời lẽ của mình. Cô gần như nghe thấy kha khá từ tồi tệ trước khi con ngựa quý báu của cô sẵn sàng để cưỡi.

“Sao anh không đặt yên nghiêng cho nó?” Cô hỏi.

“Bởi vì tôi sẽ cưỡi nó và còn khuya tôi mới thử cưỡi nó bằng một chân”

Cô bật cười lần nữa. Thật thú vị, nhìn con ngựa cái tránh xa anh; nếu con ngựa cũng có cảm xúc, hẳn nó sẽ phải thích những gì cô đang làm. Jake gọi nó bằng một cái tên mà Victoria chưa bao giờ nghe thấy trong giới thanh lịch, nhưng anh không hề thô bạo với nó. Khi anh thắng đai xong, anh vỗ vỗ vào cổ con ngựa, và ngược lại nó quay ra hít hít ngực anh.

“Mày là một con ngựa nhỏ ngỗ nghịch chết tiệt.” Anh thì thầm, nắm lấy dây cương rồi nói với Victoria. “Em ra chỗ hàng rào đi, tôi sẽ cố gắng cưỡi nó. Và tôi không nghĩ là nó thích thế đâu đấy.”

Victoria nghe theo khi những người đàn ông khác đứng đầy xung quanh hàng rào và chống tay lên đó, không ngớt rèo hò cổ vũ, sỉ nhục hay tư vấn cho Jake.

“Anh sẽ không trụ được 10 giây đâu.”

“Ngồi vững trên yên ấy-“

“Cho những con lừa đó biết thế nào là lễ độ đi- thứ lỗi cho tôi, thưa bà”

“Hy vọng là anh thích đất, Roper. Vì lát nữa thôi anh sẽ đầy một mồm đất đấy.”

“Tôi không nghi ngờ là không đâu,” Roper trả lời, cười toe toét. “Nó sẽ không phải là lần đầu tiên.” Anh chỉnh lại mũ mình cho phù hợp rồi khớp chân trái với bàn đạp, sau đó đu lên yên ngựa với một chuyển động dễ dàng.

Trong giây lát con ngựa đứng im như một tảng đá, như thể không tin nổi là thực sự đang có một người trên lưng nó. Sau đó nó bùng nổ và chuyển động, đầu tiên là nhấc chân rồi gồng lên, chùn gối xuống với cái đầu cúi thấp. Nó hất tung chân lên và gồng mình, cố hất anh đập vào hàng rào. Những người đàn ông reo lên và một đám mây bụi bao bọc lấy họ.

Con ngựa gồng lên và cúi xuống một cách khó khăn, thân sau của nó nâng lên. Jake bước qua đầu nó và đẩy nó bằng một cú đấm mạnh. Những người đàn ông cười vang và hét lên gợi ý. Anh nghe tiếng Victoria cười, âm thanh đó làm gợn lên trong anh niềm vui thú, dù anh đang phải nhổ đất ra khỏi miệng. Jake thả lỏng cơ thể và ngồi xuống. Con ngựa ổn định dần ngay khi sức nặng của anh rời khỏi cái yên và thong thả bước đi.

“Mày là đồ hư đốn chết tiệt.” Anh nói êm ái khi lần đứng dậy trên chân mình. “Mày sẽ cần học cách ăn ở cho phải phép, để một quý cô có thể cưỡi mày. Mày sẽ không thể khiến tao bỏ cuộc lần này đâu, tao sẽ cưỡi mày cho đến khi mày mệt đến mức không thể nhảy được nữa, và sau đó tao sẽ dạy cho mày một vài cách cư xử.”

Anh nắm lấy dây cương và quay lại yên trước khi con ngựa cái kịp nhận ra những gì anh đang làm.

Nó đã thấm mệt từ nỗ lực đầu tiên cố hất anh ra, nhưng nó không sẵn sàng thừa nhận mình đã bị đánh bại. Với một đốm lửa trong mắt, con ngựa cái dậm chân và gồng mình lên; nó cố thử mọi thứ, nhưng người đàn ông trên lưng nó vẫn không chịu bay xuống. Nó lao thẳng đến hàng rào và chững lại chỉ trong một giây, một người đàn ông phải kéo giật Victoria ra sau hàng rào để tránh nguy hiểm.

“Xin lỗi, thưa bà”. Ông ta nói, không hề rời mắt khỏi người đàn ông và con ngựa.

“Điều đó là đúng mà, cảm ơn ông.”

“Vâng, thưa bà”

Con ngựa cái cố thêm vài lần nữa để hất anh xuống, rồi sau đó chỉ chạy lòng vòng quanh bãi quây. Tốc độ của nó không hề chậm lại. “Tôi đang thuần phục được nó rồi.” Jake la lên và kéo đầu nó vòng quanh cho đến khi nó tiến thẳng về phía hàng rào. Đôi chân sau mạnh mẽ của nó chụm lại, nó l*иg lên và giũ mình quanh khắp bãi quây. Mũ của Jake rơi xuống, nhưng anh vẫn ngồi trên yên. Anh cúi xuống sát cổ con ngựa. Khi nó dịu đi, sự thuần hóa của nó đã có thể bắt đầu. Để nó chạy là điều tốt nhất anh có thể làm. Lúc này thì nó cũng là điều duy nhất.

“Chắc chúng ta sẽ phải xây hàng rào cao hơn.” Một người đàn ông bình luận.

Victoria quan sát người đàn ông và con ngựa đang lùi lại đằng xa. “Khi nào họ sẽ trở lại?” Cô tự hỏi thành tiếng.

“Khi con ngựa đó đã mệt, tôi đoán thế.”

Cô nhìn vào người đàn ông vừa lên tiếng. Ông ta là người đã kéo cô ra sau hàng rào khi con ngựa lao đến. Cô cảm thấy ngại ngùng khi cô không biết tên của ông ta và cảm thấy cần cảm ơn ông ta lần nữa. Cô đưa tay ra. “Tôi đã mắc nợ ông, ông . .?”

“Quinzy”, người đàn ông nói. Ông ta nhìn vào tay cô, rồi quệt nó vào quần trước khi nắm lấy tay cô. “Jake Quinzy, thưa bà”

“Cảm ơn ông, ông Quinzy, vì hành động kịp thời của ông. Tôi đã mất hết sự tự vệ và không thể tự tránh khỏi bãi quây.”

Ông ta kéo mũ xuống tận mắt. “Đó là vinh hạnh của tôi, thưa bà.”

Giống như những người đàn ông khác, Jake Quinzy đeo một bao súng bên đùi ông ta. Khuôn mặt của ông ta đã có một số dấu hiệu của tuổi già với đôi mắt hằn đầy những nếp nhăn và chòm tóc mai xám, nhưng ông ta chắc nịch đầy cơ bắp như những người đàn ông trẻ. Mắt ông ta, một màu nâu xám kì dị, dửng dưng vô cảm khi nghiên cứu cô từ dưới vành mũ.

Làm sao cô biết được ông ta là người như thế nào? Cô không biết ông ta là người thế nào, hay cuộc đời ông ta ra sao. Nhưng lúc này ông ta đứng đây với vô số những cử chỉ tốt đẹp, khiến cô bị kéo vào một cuộc nói chuyện với ông ta.

“Phải công nhận rằng, tôi cảm thấy ghen với ngài Roper,” cô nói với một nụ cười nhẹ. “Tôi đã hy vọng là tôi sẽ là người đầu tiên được cưỡi nó.”

“Bất kì ai khác cũng chỉ khiến cho việc thuần hóa rắc rối hơn thôi.” Quinzy trả lời. “Bà có thể bị thương nếu nó hất bà xuống.”

“Lạy chúa tôi, tôi đã từng bị hất xuống trước đó.” Cô bật cười, nhớ lại những lần cô ngã phịch xuống đất và xây xẩm mặt mày. “Mọi người đều cưỡi ngựa bằng một cái yên thẳng, tôi cho là vậy.”

“Vâng, thưa bà. Tôi cũng đoán vậy.”

Quinzy có một số việc phải làm, nhưng ông ta vẫn đứng bên cạnh Bà McLain để cô dẫn ông vào một cuộc nói chuyện nho nhỏ. Ông ta hiếm khi có cơ hội nói chuyện với một phụ nữ như cô. Cô mê hoặc ông ta; cô nhỏ bé như một cô giáo trường đạo và sở hữu một mùi hương ngọt ngào. Làn da của cô mịn màng và trắng trẻo, nó thật mềm mại dưới tay ông khi ông nắm lấy eo cô để kéo cô ra sau hàng rào. Cô thật khác với ông, điều này khiến ông chỉ như một con gấu xù xì, to lớn và vụng về. Garnet gọi cô là một con cɧó ©áϊ kiêu căng ngạo mạn, nhưng Quinzy nghĩ cô thật điềm đạm và đáng kính. Ông quyết đinh rằng ông sẽ không cần lời khuyên của Garnet về bà McLain.

Con ngựa phi như gió. Các bắp thịt của nó gồng lên như đang chống đỡ sức nặng của cả trái đất. Jake ổn định nhịp nhàng, chân anh tựa sát vào thân nó, tay anh cố gắng vỗ về nó đáp lại, nhưng nó từ chối anh và cuối cùng anh quyết định để nó chạy cho đến khi nó không thể chạy được nữa.

Khả năng chịu đựng của nó thật đáng kinh ngạc. Anh là một người đàn ông to lớn, nhưng nó hoạt động như thể nó không hề cảm thấy sức nặng của anh. Rất nhiều con ngựa khác sẽ kiệt sức, nhưng đôi chân dài của nó vẫn hoạt động dễ dàng. Anh cảm giác nó không chạy vì tức giận, mà chỉ thuần túy là niềm vui được phi nước đại và anh vui thích ngắm nhìn nó. Chúa ơi, thật tuyệt vời! Con ngựa cái này hoàn toàn phù hợp với Rubio, như một con ngựa duy nhất phù hợp với con ngựa giống đó. Những con ngựa con mà chúng sinh ra sẽ khiến những con ngựa khác phải hít bụi hết.

Mặt khác, tay đại gia có thể đã đúng, nhiều như anh ghét phải thừa nhận nó. Con ngựa này có thể quá “ngựa” để Victoria điều khiển. Nó khỏe như hầu hết các con ngựa giống khác, mặc dù vẫn sẽ có được nó khi nó đã trở nên kiệt sức.

Dần dần nó bắt đầu chạy chậm lại, đầu tiên là nước kiệu, rồi sau đó là đi bộ. Anh vỗ nhẹ vào cổ nó, sự thích thú hiện rõ trong giọng anh khi anh khen ngợi nó. Nó không thở dốc; nhưng nó đã mệt, dù vậy dáng đi của nó vẫn vững vàng, nó hất hất đầu để thể hiện niềm kiêu hãnh.

“Thật tuyệt vời, cô nhóc ạ. Chúa ơi, nhóc vẫn có thể chạy. Nhóc có sẵn sàng chạy về nhà ngay không?” Con ngựa dừng lại khi anh cho nó nghỉ một chút, nhưng anh vẫn không xuống ngựa. Nó chỉ xuống nước đủ để dụ anh xuống. Khi nhịp thở của nó chậm lại, anh thúc chân vào nó và kéo cương. Con ngựa khịt mũi, lắc đầu và chống đối anh.

Jake nguyền rủa êm ái và thúc vào nó bằng gót chân. Nó cố cắn anh, điều này thì anh đã đoán trước được rồi.

Hai giờ sau họ trở về nông trại. Vào lúc này con ngựa đã đáp lại những hiệu lệnh của anh, nhưng từ chối những cái khác. Anh giữ mình bình tĩnh và tay anh trên dây cương. Bất chấp những rắc rối mà nó đã gây cho anh, nó vẫn là một con vật lộng lẫy. Nó vẫn đủ sức để l*иg lên khi họ tiến đến bãi quây, biểu hiện rằng anh vẫn còn trên lưng nó chỉ bởi vì nó muốn vậy.

Victoria không có trong tầm nhìn, nhưng cô rõ ràng là đã bỏ đi những nguyên tắc ngay khi anh trở lại, bởi vì cô đã bước lại gần trong khi anh đang dỡ yên ngựa. Cô đã thay một bộ đồ đi ngựa màu xanh đen với áo blu cổ cao, không có ren ở cổ và tay áo. Cô trông mát lạnh như những bông tuyết, trong khi anh nóng, đầy bụi và nhức đầu do đứng ngoài nắng quá lâu.

“Nó có khỏe không.” Cô hỏi khi vỗ nhẹ vào mũi con ngựa.

“Rất đáng ngạc nhiên.” Anh thì thầm, “Tôi đã thắng một số thứ và nó thắng những thứ còn lại.”

Anh đang mướt mồ hôi như con ngựa và mặt anh vương đầy bụi bẩn. Anh chính xác là mẫu đàn ông thô ráp mà cô đã luôn luôn tránh xa, nhưng cô không trở lại với con ngựa như cô biết là cô nên vậy. Thay vào đó cô quan sát anh chăm sóc con ngựa.Vẻ khỏe mạnh của anh, đôi tay rám nắng bên dưới tay áo được gập lên đã thôi miên cô.

“Tôi đã nghĩ ra một cái tên cho nó.” Cô nói, bởi vì cô không nghĩ ra bất cứ chuyện gì khác để nói nữa.

“Tôi cũng đã nghĩ ra một vài cái,” Jake lẩm bẩm.

“Sophie.”

Anh lẩm bẩm lần nữa, một âm thanh quá nhanh không rõ là tán thành hay không. “Sophie cũng là một cái tên, tiếp đi.”

“Tôi không muốn đặt tên nó thông thường như một công chúa hay nữ công tước, hay một cái tên thần thoại. Chỉ là Sophie thôi.” Cô dừng lại, hơi căng thẳng vì cô muốn anh thích ý kiến của cô.

“Cái đó được đấy.” Anh dẫn con ngựa vào trong ngăn chuồng và đổ một xô nước lên nó. Anh vỗ vào cặp mông đen bóng của nó, con ngựa dịch sang chỉ vừa đủ để xô vào anh.

Victoria bật cười trước bộ dạng của anh, một nụ cười nửa miệng hiện lên trên môi anh. “Tôi đã nghe thấy em cười khi cô nhóc này hất ngã tôi.”

Cô nhìn vẻ vô tội, mắt cô lấp lánh nhìn anh. “Thật thú vị, nó trông thật kiêu hãnh.”

Anh đóng cánh cửa ngăn chuồng lại và tựa vai trên đó. Anh ở gần cô đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi mồ hôi và cảm nhận được sức nóng nơi anh. Trước khi cô có thể tạo một khoảng cách an toàn giữa họ, anh đã áp sát và vuốt lưng ngón tay lên gò má cô. “Tôi đã không để ý,” anh nói nhẹ nhàng, “Tôi thích nghe tiếng em cười.” Anh nhận thấy cô đã không cười đủ. Anh muốn kéo cô lại gần và bảo vệ cô, trao cho cô thế giới nơi mà cô sẽ được cười nhiều hơn nữa.

Cái chạm của anh khiến cô bối rối. Cô nhìn quanh và cô nghĩ cách thay đổi chủ đề. Sophie rõ ràng là một chủ đề sẵn có, vậy nên cô nói. “Nó có thể chạy không?”

“Nó có thể chạy.” Anh trả lời nhẹ nhàng bằng một giọng e ngại. “Nó thật nhanh và khỏe mạnh, có thể sẽ không tốt để em cưỡi nó đâu.”

Victoria cứng đờ. “Tôi là một người điều khiển ngựa được và đó là con ngựa của tôi.”

“Nó cứng đầu, bướng bỉnh và quá khỏe nữa. Nếu nó l*иg lên em sẽ không thể giữ nổi nó.”

“Tôi nhắc lại, nó là con ngựa của tôi và tôi sẽ cưỡi nó.”

“Em nghĩ kĩ đi, em không thể đối xử với nó như bình thường được đâu.” Anh nói, tia nhìn của anh mãnh liệt khi anh nhìn vào cô. “Nó là một cô ngựa kiêu hãnh, bướng bỉnh, nhặng xị quanh người đàn ông cưỡi nó, nhưng nó sẽ thích điều đó một khi đã dần quen và ổn định.”

Cô trở nên tái nhợt và bất chợt ngã về sau một bước, đôi mắt xanh lá mở to. Không còn nghi ngờ gì cái ẩn ý của anh hay cái cách mà anh đang nhìn cô nữa. “Không,” Cô thì thầm, “Đừng nói vậy.” Cô nâng váy lên để rời đi, nhưng anh nắm lấy tay cô và kéo cô lại gần anh.

“Chạy đi không giải quyết được gì đâu.”

“Ngài Roper, làm ơn để tôi đi.”

“Jake,” anh nói, “đừng gọi tôi là ngài Roper như thể tôi chưa từng hôn em và em chưa từng hôn lại tôi vậy. Và có thể tôi không muốn để em đi đâu. Có thể là tôi muốn một nụ hôn khác chẳng hạn.”

“Suỵt.” Cô liều lĩnh nhìn ra xung quanh, lo sợ rằng ai đó có thể nhìn hay nghe thấy họ. Vì chúa, tại sao anh lại làm điều này chứ? Bất cứ ai cũng có thể đi đến. Anh đã gϊếŧ Pledger để khiến hắn không thể nói với bất cứ ai về việc anh đã đi ra từ phòng cô và giờ anh lại liều lĩnh cố ý tạo nên một bí mật tương tự.

“Không có ai đâu.” Anh mỉm cười dứt khoát và thả cô ra. “Đừng sợ. Em sẽ không cần phải la lên là ‘đồ cưỡиɠ ɧϊếp’ để bảo vệ thanh danh của em đâu. Bởi tôi sẽ không mang em vào trong một ngăn chuồng và lật váy em lên đâu. Mặc dù ý tưởng đó khá là hấp dẫn đấy, thưa bà McLain.”

“Jake, làm ơn.” Anh có thể nghĩ cô kiêu hãnh, nhưng cô sẽ cầu xin nếu cần thiết. “Tôi không phải loại phụ nữ đó. Tôi xin lỗi nếu như tôi đã gây cho anh một ấn tượng-‘’

“Ấn tượng mà tôi có là em là một phụ nữ không biết đến kɧoáı ©ảʍ mà cơ thể em có thể mang lại.”

“Kɧoáı ©ảʍ!” Cô nói trong một giọng nghẹn lại vì tức giận.

Anh hài lòng bởi sự chứng thực rằng cô không hề thích thú cuộc hôn nhân với McLain. Nó vẫn nghiến vào anh bởi việc cô đã ngủ với thằng khốn đó, nhưng anh không thể đứng nổi với ý nghĩ rằng cô thích nó.

“Đúng, kɧoáı ©ảʍ.” Giọng anh trầm và thô ráp. “Đừng phạm sai lầm khi nghĩ rằng có tôi bên trong em sẽ giống như có McLain.”

Sắc diện rút hết khỏi mặt cô khi cô nhớ về những giấc mơ ngượng ngùng và huyền ảo mà cô đã mơ về anh. Cô cảm thấy xấu hổ như thể anh có thể đọc được ý nghĩ của cô vậy.

Cô bắt đầu lùi lại. “Điều đó không đúng.” Cô thì thầm. “Chúng ta không thể -“

“Đúng rồi, cứ chạy đi. Giống như những gì tôi đã nói, điều đó không thay đổi thứ gì hết. Tôi sẽ gặp em vào sáng mai. Mười giờ.”

Cô vội vã trở lại ngôi nhà, mặt cô bừng cháy. Cô sẽ nói với McLain rằng cô muốn ai đó khác hướng dẫn cô cưỡi ngựa. Nhưng cô sẽ lấy lí do gì để thay thế Jake đây? Cô không thể làm bất cứ thứ gì khiến anh bị đuổi đi. Anh là người bảo vệ duy nhất mà cô có thể cung cấp cho Celia.

Cô không thể làm gì hết. Cô đang bị mắc vào trăm mối tơ vò. Và cô không thể rút dây động rừng mà không gây nguy hiểm cho Celia.

Vậy nên cô có mặt ở đây vào mười giờ sáng hôm sau, mặt cô điềm đạm và trống rỗng. Jake đã cưỡi trên Sophie và kiên nhẫn dẫn nó đi bộ quanh bãi quây, hướng dẫn nó các cử chỉ mà một con ngựa nên biết. Trừ việc trao cho Victoria một cái nhìn sắc sảo thì anh hoàn toàn phớt lờ cô và tập trung vào con ngựa.

Trời rất nóng, những giọt mồ hôi chảy dài trên mặt cô. Cô vuốt gáy xua những giọt mồ hôi đang thấm trên vành mũ mềm mà cô đã nhận từ Carmita sáng nay. Tại sao anh lại muốn cô ra ngoài này nếu như anh định làm tất cả với con ngựa chứ?

“Có vấn đề gì với nó sáng nay không?” Cuối cùng cô hỏi.

“Một chút thôi. Nó muốn nhảy qua hàng rào và chạy đi như nó đã làm hôm qua. Nhưng nó không cố cắn tôi khi tôi cưỡi nó và chúng tôi đã đạt được một số tiến bộ.”

“Bao giờ thì tôi sẽ được cưỡi nó?”

“Còn tùy”

“Vào cái gì?”

“Vào hành động ,và tốc độ học hành của nó nữa.”

“Ngài Roper, ở ngoài này rất nóng. Tốt hơn là tôi nên làm gì đó hơn là chỉ đứng ngoài nắng và để bụi bặm giải quyết tôi.”

Anh ghìm cương Sophie và nhìn vào cô. “Đúng vậy, tôi sẽ thay cái yên khác để em có thể bắt đầu thử cưỡi nó. Nhưng tôi không muốn nghe thấy bất cứ tiếng la hét nào nếu nó hất em đi đâu đấy.”

Tim Victoria nhảy lên với ý nghĩ được cưỡi cô ngựa xinh đẹp này và cô mỉm cười với anh. “Tôi không ‘hét’ khi tôi ngã đâu.”

“Vậy thì để cô nhóc xem em tuyệt thế nào nào.”

Anh dẫn Sophie vào chuồng ngựa và tháo yên cho nó, quăng cái yên sang con ngựa của anh. Anh gật đầu về căn phòng phía góc chuồng. “Cái yên của em ở đây, đi nào”

Nếu anh nghĩ rằng cô không biết làm gì với cái yên ngựa thì anh sẽ sớm phải nghĩ lại. Victoria tìm thấy một cái yên nghiêng mới mà tay đại gia đã mua ở Santa Fe và một tấm lót yên. Cô mang cả hai đến chỗ Sophie đang dậm chân bồn chồn.

“Để ý răng nó đấy.” Jake cảnh báo.

Victoria vỗ về Sophie và nói chuyện với nó trước khi cô đặt tấm lót lên lưng con ngựa. Nó quay đầu và quan sát mọi chuyển động. Khi Victoria nhấc cái yên lên, con ngựa dịch ra nhưng không di chuyển ngoài tầm với. Nó chấp nhận để cái yên trên lưng và lắc đầu như thể buồn bã trong khi Victoria nịt chặt đai ngựa.

Jake gần như đã buộc yên xong cho con ngựa của anh, một con ngựa thiến lớn và anh bước đến để giúp Victoria lên yên ngựa. Cô chờ để nắm lấy tay anh làm điểm tựa, nhưng thay vào đó anh ôm chặt quanh eo cô và dễ dàng nhấc cô lên. Bất ngờ, Victoria bám chặt lấy vai anh để giữ thăng bằng, ngón tay cô cắm vào những bắp thịt của anh. Anh thả cô vào chỗ ngồi và giữ cô ở đó, nheo mắt quan sát bất cứ biểu hiện chống đối nào nơi Sophie.

Victoria tự trấn tĩnh mình với một hơi thở sâu và móc chân phải bàn đạp trong khi chân trái cô tìm kiếm cái còn lại. Sophie liếc nhìn quanh, tò mò với trọng lượng nhẹ hơn và vị trí xa lạ, nhưng có vẻ như nó chấp nhận cô.

Jake quăng mình lên ngựa của anh. “Nó thực sự có một cái miệng mỏng manh, vậy nên đừng lạm dụng cái cương. Tất cả những gì nó cần là một cú thúc nhẹ từ gót chân của em, đừng đá nó. Điều đó sẽ chọc tức nó.”

Victoria nghe theo và nhận thấy rằng cô đã khiến Sophie nghe lời chỉ với một chuyển động nhỏ. Họ bước khỏi chuồng ngựa vào ánh nắng nóng bỏng và đi vào sân, khi tay đại gia lên tiếng.

“Một con ngựa ưa nhìn.” Hắn hăng hái nói khi tiến lại gần. “Chà, nó sẽ cho chúng ta vài con ngựa non tốt khi chúng ta gây giống nó.”

Victoria đông cứng lại. Đây là lần đâu tiên cô nghe nói về chuyện gây giống Sophie. Cuối cùng thì, đúng vậy, cô muốn một con ngựa non từ nó, nhưng Sophie vẫn còn quá trẻ và còn rất nhiều thời gian. Cô muốn có thể có được con ngựa mới của cô. “Em không muốn Sophie gây giống vào lúc này.”

Tay đại gia không nhìn vào cô. hắn vẫn đang kiểm tra Sophie, xem xét con ngựa. Hắn vỗ mạnh vào cổ con ngựa đến nỗi nó phải nhảy ra xa. Tay Jake vươn ra để giúp Victoria điều khiển con ngựa, Victoria thì thầm khe khẽ rồi ngồi vững lại.

Tay đại gia chống tay lên hông. “Cậu nói đúng, Roper. Những con ngựa non mà chúng ta có được từ con ngựa này sẽ lấn át tất cả các con khác trong hạt.” Hắn nói, cứ như thể Victoria chưa từng nói gì hết vậy. Môi cô mím chặt lại, nhưng một người vợ không thể công khai tranh cãi với chồng họ được. Để sau đi.

“Nó khỏe và nhanh.” Anh đồng ý lấp lửng.

McLain vẫn đứng ở đây, mắt hắn nheo lại và lập lòe. “Ừ - anh định cưỡi ngựa đi đâu vậy?”

“Tôi nghĩ chúng tôi sẽ ra phía con sông, rồi dạo quanh phía bắc một chút.”

McLain gật đầu. “Cậu định đi bao lâu?”

Khuôn mặt Jake trầm tĩnh như nó vẫn luôn vậy khi anh nói chuyện với McLain. Đó là cách duy nhất để anh giữ lòng căm thù của mình khỏi lộ ra. “Tầm 2 giờ”

“Đi đi, đi đi. Có rất nhiều thứ trong nông trại nên xem.” Hắn cuối cùng cũng bước lùi lại, nhưng không phải trước khi vỗ vào Sophie lần nữa. Con ngựa hí lên giận dữ và chồm lên một chút. Một lần nữa Jake lại che chở Victoria, giữ lấy cô vững vàng trên yên ngựa phòng trường hợp cô bị ngã. Nhưng Victoria vẫn ngồi vững trên yên và tự mình trấn an con ngựa. Vào lúc con ngựa đã yên lặng, McLain sải bước về phía căn nhà mà không hề liếc nhìn hướng họ đi.

“Thằng khốn.” Khuôn mặt Jake khắc nghiệt khi anh nhìn hắn rời đi.

Họ dẫn con ngựa đi bộ vào trong sân, rồi chuyển sang đi nước kiệu. Jake nhìn cả Victoria và Sophie, nhưng cái trước quả thật là một người đàn bà cưỡi ngựa giỏi và cái sau có vẻ có khuynh hướng cư xử tốt. Anh thư giãn và để bản thân thư thái cưỡi ngựa. Hôm nay là một ngày hè đẹp trời và người phụ nữ mà anh đã quyết định sẽ khiến cô trở thành của mình, đang ở bên cạnh anh. Things like that could go to a man's head.

Dòng sông nằm cách ngôi nhà khoảng 1 dặm, một dải dài nông và rộng, uốn lượn và rực rỡ. “Tại sao ngôi nhà không được xây gần dòng sông?” Cô hỏi. Cô nghĩ đây là một điều dễ nhận thấy, như vậy sẽ tiện cung cấp nước hơn. Có một con lạch nhỏ chạy đằng sau ngôi nhà, nhưng nó đã hầu như đã biến mất vào mùa khô.

“Em có thấy nó nông thế nào không? Đó là dấu tích mà những nạn lụt vào mùa xuân hàng năm để lại.” Anh chỉ về phương bắc, phía bên trái anh. “Em có thấy cái đê gỗ ở bờ sông không? Con sông sâu đến lưng nó ở đây. Đó là nơi chúng tôi sử dụng làm bồn nước, vào mùa hè, dù thế nào đi nữa.”

Những người đàn ông tắm ở sông? Cô cảm thấy ngại ngùng bởi sự thiếu hiểu biết của mình. Có vẻ như những người đàn ông có những chiếc bồn tắm kiểu này bởi sự thuận tiện của nó. Nếu cô suy nghĩ, cô có thể nhận thấy rằng một công việc bất tận sẽ tạo ra đủ hơi nóng và sức lôi kéo đối với nhiều người đàn ông trong nông trại.

“Có bao nhiều người ở đây?”

“Khoảng hơn 100 người”

“Nhiều vậy sao? Tôi không nghĩ vậy”

“Chỉ một nửa trong số chúng tôi có mặt ở xưởng máy, những người khác ở trong lán hoặc nông trại. Nông trại rộng khoảng hơn nửa mẫu.”

Cô kinh ngạc bởi kích cỡ của nông trại. Không ai quan tâm đến chuyện nói với cô trước đó và cô thì quá nhút nhát để hỏi, trong hoàn cảnh nó nghe như thể cô có lòng tham vậy. Nhưng cô đã tin Jake đủ để những gì anh nói làm cô chững lại. Ý nghĩ bị bao quanh bởi khoảng không bao la làm cô sợ, nhưng cô cũng cảm thấy cảm giác hồ hởi. Cô nhìn lại sau lưng nơi họ vừa mới đến từ đó, nhưng xưởng máy bị che khuất bởi những lùm cây và địa hình. Không kể Jake thì cô hoàn toàn đơn độc, đơn độc hơn hẳn những lần mà cô từng nhớ trước đó. Mặt trời và vùng đất, dòng sông, cơn gió, con ngựa kì diệu bên dưới cô, tất cả thật tuyệt diệu. cô không thể chờ cho đến khi cô có thể tự mình cưỡi ngựa, cũng nhiều như cô muốn thốt lên.

Anh khịt mũi. “Cô gái, hãy sử dụng những cảm xúc thông thường đi! Em không thể cưỡi ngựa khỏi đây một mình, không bao giờ.”

Cô bắt đầu định bật lại rằng cô sẽ làm bất cứ thứ gì cô muốn. Nhưng những cảm xúc thông thường tự khẳng định và cô nhận ra rằng anh biết về vùng đất hoang dã xinh đẹp này nhiều hơn cô, vậy nên cô nói bình tĩnh. “Tại sao?”

“Xưởng máy đã ở đây từ lâu, nhưng không có nghĩa là vùng đất này yên lành đâu. Nếu em muốn nhanh chóng rời khỏi đây và cưỡi ngựa một mình, điều đó có nghĩa là em sẽ phải đi tới nửa dặm để gặp một người hàng xóm. Và ở quanh đây không có một người hàng xóm nào hết, chỉ có gấu, sư tử, rắn rết rình rập bên ngoài. Không chỉ vậy, thỉnh thoảng ở đây có những đợt tấn công của người da đỏ, mặc dù giờ điều đó không còn tồi tệ như ở đất của người Navaho. Họ lấy cắp ngựa của em trong khi em đứng nhìn họ. Chưa kể đến những kẻ chèo thuyền lảng vảng quanh đây và một vài kẻ trong số họ không phải là những công dân tốt bụng chân chính đâu, nếu em không để ý. Nó sẽ không xảy đến với em nếu như em không đi khỏi đây một mình.”

“Khi nào anh sẽ dạy Celia và Emma luyện ngựa? Sau đó tôi sẽ có thể cưỡi ngựa đi cùng họ.”

“Ngựa của Celia đã sẵn sàng, nhưng tôi sẽ không nói với cô nhóc bởi vì cô ấy sẽ khăng khăng và quả quyết tự mình dẫn đi.” Họ cùng nhau chia sẻ cái nhìn cảm thông và Jake mỉm cười rầu rĩ. “Cô bé gần như đã làm phiền tôi để cô bé được cưỡi ngựa thẳng như những người đàn ông.”

Victoria nhìn hoảng hốt. “Anh đã nói với con bé những gì?”

“Tôi nó với cô bé là váy của cô bé sẽ gây cản trở và dù thế nào đi nữa cô bé cũng sẽ phải hỏi xin sự chấp thuận của em.” Đôi mắt anh sáng lên hài hước.

“Cảm ơn anh nhiều.” Cô nói chua chát, nhưng không thể ngăn một nụ cười. “Còn ngựa của Emma?”

“Con ngựa thiến của cô ấy cũng không có vấn đề gì. Tôi chỉ lo lắng về quý cô đây thôi.”

“Nó cư xử rất hoàn hảo.”

“Đúng vậy. Điều này khiến tôi lo lắng đây.”

Victoria ngả đầu ra sau và bật cười, để lộ cái cổ trắng ngần và làm tuột cái mũ; nó đu đưa dưới lưng cô, lơ lửng với cái quai mũ trên cổ cô. Vẫn cười khúc khích, cô với ra sau để tìm kiếm nó.

Jake không thể thôi nhìn cô; cô thật rạng ngời và hạnh phúc, như cách cô nên vậy. Anh cảm thấy ngực mình siết chặt lại lần nữa, rồi giãn ra rộn ràng.

Anh ghìm cương và xuống ngựa. Cô ngưng cười và nhìn anh ngạc nhiên khi anh đến và nhấc bổng cô ra khỏi yên ngựa. Cô bấu chặt vào vai anh, cố gỡ mình khỏi vòng ôm của anh, nhưng anh để cô trượt trên người anh cho đến khi giày cô chạm đất. Váy cô bị móc vào khóa bao súng của anh khiến váy lót của cô lộ ra. Mặt cô đỏ bừng và cô cố giật nó xuống, nhưng tay anh vẫn đặt trên eo cô khi anh kéo cô lại gần và cúi đầu xuống.

Anh không hề thô bạo với cô. Sự xâm nhập của lưỡi anh chậm rãi và ngọt ngào. Victoria run rẩy, nhưng cô đã từng trải của nụ hôn của anh trước đó và sức cám dỗ được biết nó lần nữa thật mạnh mẽ. Tay cô vòng quanh cổ anh và cô chào mừng sự thâm nhập vào miệng cô với sự chuyển động bẽn lẽn. Rụt rè của lưỡi cô chạm vào lưỡi anh. Anh rùng mình, tay anh siết chặt quanh người cô. Và sự ngạc nhiên đập vào cô khi cô cũng có thể khiến người đàn ông mạnh mẽ, nguy hiểm này cảm thấy kɧoáı ©ảʍ không thể kiểm soát như anh đã khuấy động trong cô. Anh vuốt ve lên lưng cô và cô uốn cong vào người anh như một con mèo. Jake nhanh chóng bắt lấy cơ hội trong lúc bản năng thể xác của cô trỗi dậy và chạm vào ngực cô. Victoria giật nảy mình, mắt cô bừng mở. Chưa có ai từng chạm vào cô ở đó; cô cố gắng tránh xa anh, nhưng anh dễ dàng kiểm soát chuyển động và tiếp tục sự âu yếm dịu dàng của anh.

“Dừng lại!” Cô thì thầm. Tay anh đốt cháy ngực cô xuyên qua lớp trang phục, gợi nên một sự e thẹn siết chặt núʍ ѵú cô. Cô biết cô không nên để anh làm vậy, không nên thích thú với nó, nhưng cô đã như vậy. Kɧoáı ©ảʍ nóng bỏng tăng lên và một tiếng rêи ɾỉ êm ái âm ỉ trong họng cô.

Anh lật lên và di chuyển mũ anh, thả rơi nó xuống lớp bụi bên dưới họ. Ánh mặt trời phản chiếu màu xanh lá trong đôi mắt nheo lại của anh. “Tại sao em lại muốn tôi dừng lại?” Anh hỏi, giọng anh trầm và thô ráp. Hơi thở của anh gấp gáp, người anh kéo căng ra.

“Điều này không đúng.” Lời bào chữa yếu ớt vang lên trong chính tai cô, nhưng đó là lời bào chữa đã ngấm vào người cô từ khi cô bắt đầu mặc váy dài và để lại thời thơ ấu của cô đằng sau. Cô chưa bao giờ tưởng tượng trước đây nó lại quá yếu ớt để chống lại cơn bốc đồng của chính cơ thể cô như vậy.

Vẻ mặt của Jake không hề thay đổi khi anh nhìm chằm chằm xuống cô. “Không còn bất cứ điều gì đúng hơn nữa, em yêu.” Tính chân thật trong giọng nói của chính anh đập vào anh. Anh đã có rất nhiều phụ nữ, nhưng không ai hoàn hảo trong vòng tay anh như cô, không ai trong số họ khiến anh có cảm giác như ở nhà. Thật kì lạ là anh lại có thể cảm nhận được cả sự thoải mái và khuấy động trong cùng một lúc.

“Chúng ta phải dừng lại”. Cô biết cô nên rút tay khỏi người anh và đẩy anh ra, nhưng có cái gì đó thật thoải mái ban sơ khi đứng đây, dưới ánh nắng mặt trời, trong vòng tay của anh. Cảm nhận sức nóng từ cơ thể của anh và hít vào mùi thơm của làn da anh, điều đó khiến cô không thể bắt bản thân mình ra xa.

“Một phút thôi.” Giọng anh lại khàn khàn lần nữa và trái tim cô thổn thức khi anh cúi về phía cô. Cơ thể cô được rửa sạch bởi một làn sóng ấm áp xuyên dọc cơ thể và cô ngả đầu ra sau. Anh kéo những nụ hôn nhức nhối xuống họng cô, rồi kéo trở lại miệng cô. Anh chạm vào bên ngực khác của cô, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó lại tấn công cô lần nữa. Cơn nhức nhối nặng nề bắt đầu lan dần vào cơ thể yếu đuối của cô; cô quằn quại vô thức. Hông cô uốn sát vào anh và anh tạo nên một âm thanh thô ráp khi anh quấn tay mình quanh hông cô và siết lấy cô vào anh. Anh cọ xát đỉnh đàn ông căng cứng của anh vào cái gò mềm mại của cô.

Nó không kinh tởm như với McLain. với Jake, cô muốn níu lấy, mù quáng mò mẫm thêm cơn sốt kɧoáı ©ảʍ này. Tay cô trượt vào mái tóc màu nắng ấm của anh, áp lòng bàn tay vào đầu anh níu xuống để có thêm những nụ hôn khác. Mùi của anh thật dễ say, một mùi pha trộn giữa cà phê và thuốc lá, hơi thở của anh phả vào cô, một sự gần gũi không kém thân mật hơn cái tìm kiếm của lưỡi anh với lưỡi cô.

Tiếng Sophie dậm chân sốt ruột đập vào họ. Jake nhặt mũ anh lên. “Xin lỗi đi, cô nhóc ngốc nghếch.”

Victoria thở mạnh và nuốt vào gấp gáp. Cô bước lùi lại, áp tay vào mặt cô. Chỉ một phút nữa thôi cô sẽ nằm xuống nền cát cho anh. Sự hiểu biết chắc chắn này thật mâu thuẫn với cái cách mà cô đã luôn nghĩ về bản thân mình, làm cô thấy bị hủy hoại. Giờ thì cô phải thừa nhận sự yếu ớt của mình. Cô muốn Jake Roper theo một cách nɧu͙© ɖu͙© mà cô không thể từ chối nó lâu hơn nữa. Cô cảm thấy ghen tị kinh khủng khi nhìn thấy anh làʍ t̠ìиɦ với con gái của người lái buôn; chỉ nghĩ về anh thôi đã khiến tim cô đập nhanh hơn, trong khi sự có mặt của anh đẩy cô vào nhận thức dữ dội gần như đau đớn.

Chúa ơi. Cô đã yêu anh.

Cô luôn nghĩ rằng tình yêu phải xuất phát từ sự quen biết lâu dài với một ai đó, phải có những hiểu biết chắc chắn và những nền tảng làm cơ sở cho một tình bạn. Nhưng giờ cô đã biết nó có thể được tạo nên từ nền tảng của những ham muốn.

Tóc anh rối bù, môi anh ẩm ướt, và vẻ mặt anh cứng rắn khi anh vẫn đang giải quyết sự khuấy động của chính anh. Anh cúi xuống chậm rãi để nhặt lấy chiếc mũ, như thể mọi sự di chuyển đều cần thận trọng vậy. Sau khi anh đặt lại nó trên đầu anh, anh nói. “Tôi sẽ bị đày xuống địa ngục nếu xin lỗi.”

“Không.” Cô đồng ý với một tiếng thì thầm.

“Đây sẽ không phải lần cuối cùng đâu.” Anh vươn ra và vuốt một ngón tay lên má cô. “Em sẽ trở thành người phụ nữ của tôi, nhưng nó sẽ không diễn ra ở một nơi bẩn thỉu với ánh nắng đốt cháy làn da trắng mịn xinh đẹp này. Chúng ta sẽ ở trên giường, Victoria, với cánh cửa khóa kín và chúng ta sẽ không phải lo đến việc ai đó có thể xen ngang nữa.”

Những năm sống trong sự dạy dỗ của người mẹ thúc giục cô khước từ yêu cầu kiêu ngạo của anh, rằng cô là của anh để chiếm lấy, nhưng cô không thể. Cô không thể tự dối lừa chính bản thân mình, không thể che giấu nó bằng những lời chỉ trích không hơn việc nắm giữ sức ảnh hưởng của vùng đất hoảng dã, thô sơ này. Cô muốn anh; cô sẽ không giả bộ khác đi, mặc dù điều đó sẽ không, không thể xảy ra.

Cô rêи ɾỉ âm thầm và tạo nên một tiếng thì thầm, “Tôi không thể, tôi đã kết hôn.”

“Kết hôn!” Anh rít lên. “Em đã kết hôn với một thằng khốn sát nhân đàng điếm. Em nghĩ làm thế nào mà hắn có được đồn điền này? Em nghĩ hắn trả tiền cho nó à? Hắn đã ám sát gia đình sở hữu nó, nhà Sarratt; hắn đã cưỡиɠ ɧϊếp Elena Sarratt trước khi hắn bắn vào đầu bà. Đó chính là thằng đàn ông mà em muốn chung thủy đấy, thằng đàn ông đã ở trong giường với một con điếm ngay sau ngày em cưới hắn đấy.”

Những lời của anh giống như những cú đánh. Cơn buồn nôn xoắn lại trong dạ dày cô, cô khuỵ xuống, ôm lấy bụng cô, nôn ọe và lộn mửa.

Khuôn mặt Jake dữ tợn khi anh với lấy chiếc bình đựng nước và giật mạnh chiếc khăn vuông quàng cổ ra, rồi đổ nước lên nó. Sau khi vặn nắp bình lại, anh quỳ xuống bên cạnh Victoria và dịu dàng lau mặt cho cô. Cô đón lấy chiếc khăn và áp nó vào má cô, cố gắng giảm bớt cơn ói mửa khi nghĩ đến gã đàn ông đã chạm vào cô. “Anh biết những gì về gia đình đó – nhà Sarratt ấy?” cuối cùng cô hỏi trong một giọng nghẹn lại.

“Đừng nói vội.” Anh đưa bình nước cho cô. “Uống chút nước đi.”

Cô súc miệng trước khi nhổ nước xuống đất, sau đó mới uống. Cô nên thấy xấu hổ khi đã nôn ọe và nhổ nước trước một người đàn ông, nhưng bằng cách nào đi nữa thì cô cũng không thể cư xử đẹp mắt sau khi nghe những gì Jake đã nói với cô. Cô hất đầu lên và nhìn vào anh với đôi mắt tăm tối. “Tôi không thể ở đây nữa.” Cô nói dứt khoát. “Tôi sẽ đưa Emma và Celia cùng đi, tôi không thể ở cùng ngôi nhà với hắn nữa.”

Jake nguyền rủa cái ý tưởng để cô rời đi. “Không,” anh nói.

Cô nắm chặt tay anh. “Nhưng tôi không thể ở đây nữa.”

“Em phải ở lại. Anh ở đây, Victoria. anh sẽ chăm sóc em”

“Bằng cách nào? Anh không ở cùng nhà với hắn, không phải dùng bữa với hắn và nhìn vào mặt hắn, nghe hắn – “

“Nó sẽ không lâu nữa đâu,” anh nói. Anh không muốn nói cho cô nhiều, nhưng cô phản ứng mạnh mẽ hơn anh nghĩ với sự thật về chồng cô.

Đôi mắt sững sờ của cô chăm chú vào anh. “Ý anh là gì?”

“Ý anh là anh đã nghe thấy vài tin đồn và đó là tất cả những gì anh có thể nói với em. Hãy tin anh, Victoria. Ở lại đây. Anh sẽ chăm sóc em.”

Đôi mắt xanh lá của anh bừng cháy trong mắt cô. Trong giây lát cô đã sợ anh nhiều như cơn buồn nôn khi cô nghĩ về McLain; có cái gì đó cứng rắn trong mắt anh, như thể anh sẽ không từ bỏ mục tiêu của anh. Lúc này anh là người đàn ông cô yêu, một người đàn ông nguy hiểm. Nếu cô rời đi, cô có thể sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Nỗi đau bóp chặt trái tim cô với ý nghĩ đó.

“Được rồi,” cô thì thầm. “Em sẽ ở lại.”