Chương 3
Những cồn việc nội trợ vô tận và ngớ ngẩn trong nhà là kết quả của một sự sắp xếp, Victoria nghĩ. Đã một tuần trôi qua kể từ khi cô kết hôn, một tuần từ khi cô ném mình vào trong những công việc trong nhà, giữ bản thân bận rộn để không phải nghĩ gì thêm nữa. Cô thừa nhận rằng mình đã thanh thản hơn khi McLain không đến phòng ngủ của cô nữa, nhưng đó chỉ là sự thanh thản tạm thời. Victoria mệt mỏi ngáp dài.Emma cười khúc khích. “ Chúng mình ở đây, để gà gật trong nắng như 2 con mèo già run rẩy vậy. Cô móc thêm 2 đường khâu nữa, khẽ che một cái ngáp nhẹ.
“Ở đây thật đáng yêu”, Victoria nói. Cô ngày càng đánh giá cao cả vùng đất và thời tiết ở ngôi nhà mới của cô. Bây giờ là tháng 6, mặt trời có thể khá nóng vào buổi trưa, nhưng không khí thì lại khô. Kết quả này thật kì diệu, sau sự ẩm ướt của miền Nam. Màn đêm thật mát lạnh và sảng khoái, hoàn hảo để rúc vào những tấm chăn.
“Nhất là ở đây, trong sân sau, em không tin là em sẽ lo lắng nếu như những mép quần áo này chưa được khâu lại.” Emma đặt lại chiếc váy vào trong giỏ của cô, trông vô cùng hài lòng với quyết định vừa rồi. Cô ngáp trở lại, “ nhưng em tin là chớp mắt một chút sẽ rất cần thiết.”
“ Giấc ngủ trưa phải được lan ra”
“Có thể xem như vậy. Nhưng không phải tất cả những người ở đây đều xa lạ với chúng ta. Chị có nhớ là chúng ta đã thường chợp mắt một lúc trước những buổi dạ hội không?”
“Đã lâu rồi”, Victoria nhìn xuống, đó chắc cũng đã là 5 năm rồi.
“vâng”
Họ không nói thêm gì về những ngày đã qua. Cả 2 bọn họ đều thích tranh luận về nó.
Sự đổi thay mà chiến tranh mang lại thật hỗn loạn, và sự đổi khác trong cuộc sống của họ cũng đã hoàn tất. Rất nhiều người cũng đã chết.
Emma đứng dậy và Victoria cũng đứng lên cùng. Chân mày cô đan lại khi cô chợt nhận ra cô đã không trông thấy em gái mình ít nhất là một giờ. “ Chị nghĩ chị sẽ đi tìm Celia”, cô nói, “con bé không nói với chị là nó định đi đâu”.
“Và bất kì đâu mà Celia ở, ông Garnet cũng sẽ ở sát đó. “ Emma nói dứt khoát.
Victoria ngạc nhiên rằng Garnet quản lí công việc của gã kiểu gì khi gã cứ dành phần lớn thời gian trong ngày để rình mò quanh Celia như thế. Garnet không chưa làm điều gì vô lễ, nhưng sự lởn vởn kiên trì của hắn khiến Victoria không thoải mái. Nếu cô lại thấy hắn ở gần Celia lần nữa. cô sẽ báo cho tay đại gia biết về hành vi của tay quản đốc của hắn. mặc dù cô hết sức nghi ngờ là hắn sẽ để ý đến điều đó.
“Để em đi cùng chị”, Emma nói
Thật là cám dỗ để chấp nhận lời đề nghị ấy. Victoria thường cảm thấy như thể cô cần một người ủng hộ, và cô biết Emma không do dự bất c ứthứ gì mà sát cánh bên cô. Nhưng Emma, với tất cả thiện ý của cô, quá nhạy cảm đủ để có thể bị rối loạn đến phát ói. vậy nên Victoria mỉm cười và lắc đầu. “Không, con bé sẽ ở chuồng ngựa như thường lệ thôi. Chị sẽ chỉ nói với nó là chúng ta cần giúp khâu vá.”
“Nếu chỉ là con bé đã hiểu,” Emma nói
“Nếu nó đã như vậy, nó đã không phải là Celia.”
Victoria không thích đi xuyên qua nhà, bởi vậy nên cô rời sân sau băng cổng phụ. Nông trại được xây theo hình vòng cung quanh nhà, với một lò rèn ở bên phải, và một nhà nghỉ xuân ở phía sau, một cặp kho đang xây, và 2 khu nhà nghỉ, chuồng ngựa, một căn chuồng rộng lớn, và nhiều chuồng gia súc khác nữa được trải dài phía bên trái. Nó phải tới 100 dặm cho những căn chuồng; vào lúc cô đi tới nó, cô chỉ ước sao có thể kéo chùm mũ xuống. Mặt trời thật nóng bỏng trên mái đầu trần của cô.
Căn chuồng ngựa, trong sự tương phản, lạnh và tối đen, thơm phức với mùi hương từ đất của những chú ngựa, dầu da và cỏ khô. Tạm thời bị mất thị giác, cô chỉ đứng bên trong cánh cửa 1 lát, để mắt cô có thể thích ứng với ánh sáng lờ mờ. Khi cô có thể nhìn thấy lại, cô nhanh chóng phát hiện ra Celia ở phía cuối căn chuồng. Celia đã trèo lên giữa 2 cánh cửa cao ngất của ngăn chuồng và nghiêng ngả với đôi tay tự do.
Victoria nhận ra con ngựa. Nó là Rubio, một con ngựa giống quý của tay đại gia. Hắn khoe khoang nhiều về nó, luyên thuyên về những cú đạp và cạp của nó cứ như thể họ ngưỡng mộ nó vậy. Con ngựa giống đã gϊếŧ một người Mexico đã chăm sóc nó năm trước. nhìn thấy Celia như vậy, sát cạnh con vật to lớn, làm tim Victoria dừng lại. Cô bước từng bước về phía đó những không dám cất tiếng vì không muốn làm con ngựa giật mình..
Một người đàn ông bước qua cánh cửa mở ở phía cuối căn chuồng, với một cái bóng đen trên nền sáng. Dù không nhìn vào những đặc điểm của người đó, cô cũng nhận ra hắn là Garnet. Cô nhanh chóng rảo bước.
Rubio hí lên cảnh báo khi Garnet đến gần. Nó lùi lại sau ngăn chuồng, giậm chân và khìn khịt mũi.
Celia quay lại phía gã đàn ông và nói. “Ông đã làm nó sợ. Ông vừa mới lấy cục đường đó ra khỏi tay tôi đấy.”
Garnet không nhìn thấy Victoria mặc dù cô chỉ cách chỗ gã chưa đầy 20 bước khi gã đặt một bàn tay lên chân của Celia, rồi lướt nó lên eo cô. “Để anh giúp em xuống”
Celia bật cười, một tiếng cười trong như ngân, “ Tôi có thể tự xuống được”
Giận dữ gần như mất kiểm soát, Victoria vẫn cố điều khiển giọng mình bình thường. “Tất nhiên là em có thể rồi. Hãy quay lại nhà đi, chị cần em giúp khâu vá.”
Luôn luôn nghe lời, Celia túm váy lại và nhảy xuống đám cỏ khô trên sàn. “Em quên mất việc khâu vá”, cô nói hối lỗi, “ Em chỉ vừa mới nói chuyện với Rubio”. Cô quay lại phía ngăn chuồng. “Nó thật đẹp đúng không chị”
Nó thật đẹp, và hoang dại. Nó là một con ngựa lớn, bắp thịt lực lưỡng, màu đỏ đen. Victoria cũng sẽ mê mệt nó như Celia nếu cô không trông thấy ánh mắt của nó. Nó không chỉ là cửa sổ tâm hồn( :D) mà còn là một điều gì đó xấu xa làm Victoria rùng mình. Con ngựa là một kẻ sát nhân, nhưng Celia lại chỉ nhìn thấy vẻ đẹp của nó.
“Nó thật đẹp”, Victoria đồng ý. “Sao em không chạy đi rửa tay trước khi chúng ta bắt đầu việc khâu vá đi.”
“Phải rồi”, Celia vui vẻ rời khỏi khu chuồng và ậm ừ với chính mình.
Victoria quay lại phía Garnet, thầm khích lệ mình đối đầu với sự thù địch trong thái độ của y. cô giữ lọng mình lạnh lùng. “Ông Garnet, tôi sẽ chỉ nói với ông một lần thôi : tránh xa em gái tôi ra. Đừng đυ.ng vào con bé lần nữa.”
Y cưới nhạo báng và tiến một bước về phía cô. “ hoặc cô sẽ làm cái gì nào.”
Tôi sẽ nói với ông McLain rằng ông đã xao lãng nhiệm vụ của ông để quấy rầy Celia.”
Garnet bật cười, một tiếng cười cục súc. Mắt hắn hằn những vệt tối, “Giờ thì, điều đó thật sự làm tôi sợ đây. Ông ấy sẽ chỉ bảo cô hãy giữ đầu óc cô bận rộn đi thôi. Tôi chạy cái nông trại này, và ông chủ biết về điều đó. Ông ấy không thể điều khiển nó lâu dài mà không có tôi.”
“Tôi có thể”. Một giọng nói dửng dưng vang đến từ cánh cửa mở phía sau Garnet. “ Tôi có thể điều khiển nông trại lâu dài mà không cần anh tham gia vào, Garnet. Thực tế là, tôi thích cái ý tưởng đó đấy.”
Garnet quay ngoắt lại, một cơn ghen ghét xoắn lại trên nét mặt của gã. Nếu gã đã giận dữ trước đó, thì giờ là điên tiết. “Đây tuyệt đối không phải là quyền của anh, Roper.”
“Đó là nếu tôi khiến nó trở thành quyền của tôi.” Anh không hề di chuyển khỏi ngưỡng cửa. Với những vệt sáng quanh anh thì hầu như là không thể nhìn rõ mặt anh; giọng anh, bằng phẳng và lạnh lẽo như nó vốn có, tuyên bố ý định của anh. “Để cô gái yên.”
“Để anh có thể có cô ta?”
“Không, tôi không muốn cô ấy. Nhưng anh cũng sẽ không thể có cô ấy.”
Tay phải của Garnet di chuyển, nhưng Roper còn di chuyển nhanh hơn. Khẩu súng lục lớn đã ở trên tay anh trước khi Garnit kịp đặt tay lên báng súng của hắn. Victoria không hề nhìn thấy tay của Roper di chuyển.
Garnet đông cứng lại, toát mồ hôi hột trong cái không khí mát lạnh của khu chuồng ngựa.
“Hứa đi.” Anh nói thẳng thừng. “Tất cả sẽ để cô gái yên”
Chỉ trong 1s Garnet đông cứng lại, rồi bất đắc dĩ rút lui. Nhìn vào hắn, Victoria trông thấy cái khoảnh khắc khi hắn nhận ra hắn không hề có bất cứ một sự lựa chọn nào, nếu hắn vẫn muốn sống. Hắn quay lại và lén lút bỏ đi. Victoria thở phào nhẹ nhõm mà cô không hề nhận ra là cô đã phải nín thở từ lúc ấy đến giờ. Cô bắt bản thân phải nhìn Roper khi anh sải một bước dài vào trong chuồng ngựa, mặc dù cô muốn bỏ chạy như Garnet. “Cảm ơn anh”
Anh nói . “Cô đã tạo nên một kẻ thù”
Cô gượng gạo nói. “Anh cũng vậy”
Anh nhìn cái cách mà một nụ cười thích thú phủ lên khóe môi cô. “Đó không phải là một cái gì mới giữa tôi và Garnet. Một trong 2 người chúng tôi sẽ gϊếŧ người còn lại trước khi nó đi qua xa.”
“Vậy nên anh làm điều đó để chọc giận hắn?” Vì một lí do nào đó cô cảm thấy tức giận. Cô nghĩ đến việc rời đi, nhưng không thể. Cô không thể bước lùi lại khi Roper bước đến sát cạnh cô bởi chân anh ta đã chạm vào váy cô.
“Có gì khác đâu, miễn là nó giữ hắn tránh xa khỏi cô em gái đầu óc đơn giản của cô thôi.”
Miệng cô mím chặt lại. “Con bé không thế”, cô nói rít lên. “Celia biết đọc và viết, con bé rất thông minh. Nó chỉ là..hơi khác.” Cơn tức giận cháy trong cổ cô. “Anh đừng có mà gọi con bé là đầu óc đơn giản”
“Nó khác à, như thế nào?”
Như thế nào, thế hả? Anh giải thích thế nào về một cô gái sắp lớn trong trắng và vui vẻ như một đứa trẻ mà không sử dụng cái cách gọi đơn giản? Celia như thần kinh (?)và ở trên giời rơi xuống như một nàng tiên gỗ vậy. Nó như thể con bé quá nhạy cảm với mọi thứ để phác ra bóng tối của cuộc sống, để lại cô với chỉ ánh sáng. Victoria tìm kiếm từ ngữ. “Con bé..không nhìn thấy những gì xấu xa, hay quỷ dữ. Nó cho rằng tất cả mọi người đều cởi mở và tốt đẹp bẩm sinh như nó vậy.”
Anh khịt mũi khi với lấy một cái yên ngựa từ thanh gác xuống. “Nó còn tệ hơn cả đầu óc đơn giản. Nó rõ ràng là ngớ ngẩn, và khi ra khỏi đây nó sẽ khiến cô bị gϊếŧ chết.” Anh cao hẳn hơn cô, và Victoria phải lùi lại một bước để rút lui, cô gượng gạo nghiêng đầu để nhìn anh. Mắt họ giao nhau và cô chợt cảm thấy rùng mình đến tận sống lưng. Mắt anh lấp lánh bên dưới vành mũ thấp, và cô nhìn thấy chúng có màu xanh phỉ đen vô cảm. Anh ở gần cô đến nỗi cô có thể nhìn thấy tròng mắt đen của anh, gần đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi mồ hôi trên da anh, và cảm thấy sức nóng phát ra từ anh. Váy cô chạm vào đôi bốt đầy bụi của anh, và cô không quan tâm. Cô cảm thấy tê liệt khi nhìn chăm chú vào anh, bất động vì choáng váng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khủng khϊếp khi điều đó khiến bụng cô thít lại và tim cô đập thình thịch. Trong cả cuộc đời mình, cô đã liên tưởng đến mùi thơm của xà phòng cạo râu và nước hoa cologne ở đàn ông như một mùi thơm rất lịch sự và không gì hơn nữa. Giờ thì mùi hương nóng bỏng nguyên thủy từ làn da đầy mồ hôi của Roper khiến cô yếu ớt, khiến cô nghĩ cô có thể phải dựa vào đâu đó chỉ để đứng vững.
Anh không nên đến gần cô. Cô biết điều đó, nhưng cô không lui lại.
“Hãy quay lại nhà đi.” Môi anh di chuyển. “Cô không thuộc về ngoài này”
Cô không biết anh nói đến cái chuồng ngựa hay cả địa hạt,nhưng cô nghi ngờ là anh nói đến cái thứ 2. Cô điều chỉnh vai mình và nói. “Một lần nữa cảm ơn anh, ngài Roper.” Cô rời đi với một lòng tự trọng cao nhất mà cô góp nhặt được. Phải chăng anh đã khiến cô ngượng ngùng, một sự hưởng ứng phi lý với sự gần gũi của anh? Anh khiến cô tức giận và sợ hãi, nhưng một điều gì đó ở anh đã chạm vào phần sâu kín bên trong cô mà cô không hề biết là nó tồn tại, một phần mà cô biết là cô phải kìm nén lại.
Cô che mắt mình bằng tay khi cô bước vào ánh nắng chói chang lần nữa, và dừng lại khi một ánh màu thu hút sự chú ý của cô. Bên trái cô là một người phụ nữ trẻ khêu gợi đi thơ thẩn, với mái tóc đen dài đến lưng. Cô ta có một đôi mắt to, đôi môi đỏ rượu, và cô ta trơ trẽn phô ra cái khe sâu ở bộ ngực căng phồng của cô ta dưới một cái áo blouse trễ đến tận vai. Cô ta rõ ràng không hề mặc áσ ɭóŧ bên dưới váy của cô ta. Người phụ nữ trẻ nhìn cô với cái nhìn chằm chằm xấc láo, đôi mắt đen của cô ta lướt qua mái tóc được cuốn gọn gàng, chiếc áo dài phủ hồ, cái áo blu cao cổ và bộ váy xanh đoan trang của Victoria.
Cô ta là người phụ nữ mà Victoria đã thấy lúc mới chuyển đến, người mà cô đã nhầm là con gái của Carmita. Carmita đã nói tên cô ta là gì nhỉ? Victoria có một trí nhớ tốt với những cái tên, cô có thể viết ra nó trong một khoảnh khắc ngắn. Tên cô ta là Angelina Garcia, một cái tên dễ thương đáng chú ý cho một người phụ nữ đẹp lòe loẹt như một bông hồng đã nở bung ra.
Kể từ khi cô có khả năng không thể làm việc trong nhà nữa, cô cho rằng cô phải kết hôn với một người đàn ông. Cô ngạc nhiến với nơi cô đang sống. Cô đến gần người phụ nữ với một nụ cười nhẹ, tỏ ra thân thiện mặc dù thái độ của Angelina có vẻ không được chào đón cho lắm.
“Xin chào.” Cô nói. “Tôi là Victoria Wav - McLain.” Cô ngạc nhiên nếu cô sẽ quen với tên gọi sau khi kết hôn của cô.
Người phụ nữ nhìn Victoria trong khoảnh khắc dài im lặng với bộ mặt sưng sỉa, rồi hất mớ tóc đen dài ra đằng sau. “Tôi là Angelina”.
“Tôi đã nhìn thấy cô khi tôi mới đến đây. Tôi xin lỗi vì đã không nói chuyện được với cô ngay lúc đó. Ai trong số những người đàn ông là chồng cô vậy?”
Angelina bật cười, một âm thanh thỏa mãn sâu. “ Không ai hết. Tại sao tôi lại nên kết hôn với họ chứ.”
Không kết hôn? Thật là khó hiểu..trừ phi cô ta sống với một ai đó mà không cần kết hôn. Victoria cảm thấy má cô nóng bừng với nhầm lẫn đó. Cô gái tội nghiệp, thật hay thay đổi, với cuộc sống nhục nhã. Nhưng Angelina không giả bộ nhục nhã, cô ta nhìn rõ ràng như thể hả hể lắm. Đôi mắt cô ta thể hiện rõ điều đó.
Trong khoảnh khắc đó Victoria biết cô nên tránh xa cô ta và trở về nhà nơi cô được ngăn cách với những người quá khác biệt với cô. Một quý cô sẽ không bao giờ mơ đến việc nói chuyện với một phụ nữ tai tiếng, mà Angelina rõ ràng là như vậy nếu không thì cô ta đã không ở chung với một người đàn ông không phải là chồng cô ta. Một người quý cô cũng không nên chạm trán với một trong những người làm của chông cồ ta trong chuông ngựa, mà cô thì vừa mới làm vậy. Nhưng có lẽ cô là một quý cô tệ hơn cô nghĩ bởi vì cô đã không tránh xa Angelina.
Thay vào đó cô lại nói. “Cô có một người đàn ông à.”, đó là một câu hỏi không nhã nhặn cho lắm nhưng cô không còn biết cách nào khác để hỏi nó nữa.
Angelina lại bật cười, một âm thanh hả hê kèn kẹt. “Tôi có rất nhiều đàn ông. Tất cả họ đều là của tôi. Tất cả họ đều đến với tôi - kể cả chồng cô.” Cô ta lại bật cười lần nữa, đôi mắt đen lấp lánh sự thù hằn. “Anh ấy đến với tôi vào cái đêm ngay sau lễ cưới của cô! Tất cả chúng ta đều nghĩ rằng nó rất thú vị, đúng không nào?”
Mặt trắng bệch, Victoria quay lại và đi ra xa, nhưng đó là quá muộn. Ả đàn bà đã ghi điểm cho chiến thắng của cô ta. Sự mù quáng nhục nhã của cô, và cô đã không nhìn thấy người đàn ông khi cô va vào anh. Bàn tay cứng rắn của anh túm giữ lấy vai cô để giúp cô đứng vững, đỡ lấy cơ thể mềm mại của cô thật sát vào anh, ngực cô dựa vào lằn bụng trên của anh.
Đó là Roper, anh đang dắt con ngựa của anh qua bãi đất. Cô quá đau buồn để nhận thấy anh có thể dễ dàng dễ dàng tránh được cô và thay vào đó anh cố tình đẩy bản thân mình ra trước mặt cô.(>_