Chương 17
Will Garnet đã chạy khá nhanh, nhưng hắn không thể chạy xa được. Hắn không đến Santa Fe, rất có khả năng cuối cùng hắn chạm trán với một trong những người nhà Sarratts, chết tiệt đi tâm hồn đen tối của họ. Hắn đã đến Albuquerque với một nhóm đàn ông chạy trốn cùng hắn, và quỳ xuống ở đó nghĩ rằng mọi chuyện kết thúc.Tóm lại, hắn không thích vị trí này cho lắm. Hắn có thể tiếp tục phiêu bạt, thay tên đổi họ, và điều đó cũng không là vấn đề gì to tát với hắn nếu hắn nghĩ nhà Sarratt sẽ bỏ qua chuyện này. Mẹ kiếp, chúng đã lấy lại được trang trại rồi đúng không? nhưng hắn đã gặp Floyd Hibbs ở một quán bar nào đó, Floyd đã ra khỏi một trong những đội cao cấp khi tất cả cuộc chiến diễn ra, nhưng hắn không thích cái cách mọi thứ thay đổi và phải đóng gói đồ đạc và bỏ đi. Điều thật sự khiến Garnet lo lắng là Foyld đã nói Jake Roper và Jacob Sarratt cùng là một người, và rằng em trai hắn cũng là một tên quái đẹp trai.
Vậy cả hai người nhà Sarratt đều còn sống, và đứa lớn tuổi hơn đã dắt mũi hắn nhiều tháng. Hắn luôn luôn biết rằng có một lý do vì sao hắn không thích gã đó. Ông chủ đã chết và mẹ kiếp nếu Roper – Sarratt không cưới bà góa phụ mũi cao của McLain. Garnet nhớ đôi mắt xanh lạnh lùng của Jake Sarratt, và hắn không nghĩ có một cơ hội chết tiệt nào rằng gã và em trai gã sẽ đuổi theo hắn.
Hắn có thể chạy, nhưng hắn không nghĩ họ sẽ từ bỏ cho tới khi tóm được hắn. Hắn đã bôi nhọ cả hai người, một điều mà họ sẽ không dễ dàng cho qua.
Không đúng lắm với hắn khi để Sarratt săn hắn giống như hắn là một con thỏ. Nên có một việc cần làm ngoài mong đợi của bọn họ.
Hắn vẫn muốn cô bé Celia, nhiều hơn cả trước kia. Hắn mơ về cô bé mỗi đêm, mơ rằng hắn có thể có được cô gần đến thế nào. Hắn đã sẵn sàng găm viên đạn vào đầu McLain khi những tên Sarratt cưỡi ngựa đến, và nếu hắn làm việc đó sớm hơn một ngày thì không gì có thể cản hắn có được cô.
Hắn cũng vẫn muốn trang trại đó. Nó đáng ra là của hắn. McLain đã không làm gì ngoài việc bắn một người đàn bà nhà Sarratt sau khi cưỡng bức ả, chính hắn Garnet là người bắn vào đầu Duncan Sarratt, và cũng chính hắn bắn hai thằng con trai. Những tên nhãi con đó đáng ra phải chết rồi. Mẹ kiếp, McLain đúng khi la toáng lên vì việc không tìm thấy thi thể, rằng nhà Sarratt sẽ quay trở lại. Lão ta như muốn phát điên, nhưng lão ta đã đúng.
Garnet nghĩ nhiều về chuyện đó. Hắn không muốn mất tất cả, hắn muốn có được tất cả nhờ sự cẩn thận thực sự. Nhưng hắn muốn trang trại đó, và hơn thế nữa hắn muốn có cô bé. Nếu hắn có thể tập trung đủ người, có lẽ hắn chỉ tính đến việc quay họng súng về phía nhà Sarratt lần cuối cùng.
****
Tình huống giữ họ kéo dài trong hai tuần khổ sở trước khi Jake tìm ra cô. “Em không nghĩ là điều này kéo dài đủ rồi sao?” Anh hỏi cộc lốc.
Cô không nhìn nên mà vẫn tập trung vào khâu chiếc cúc cho một trong những chiếc áo sơ mi của anh. “Chuyện gì?”
“Tình huống này.”
“Thật sự là không. Em mong nó tiếp tục thêm vài tháng nữa.”
Anh nghiến răng. Anh đã quyết định xin lỗi cô vài lần, nhưng cô luôn khiến anh chết lặng đi. Bất cứ khi nào anh đến gần cô, cái mũi quý tộc nhỏ bé ấy sẽ quay đi và cô sẽ rời khỏi phòng. Nếu cô buộc phải nói chuyện với anh, cô sẽ lạnh nhạt nói đến mức không ai đi ra mà không nghi ngờ việc ông chủ không giữ được mối quan hệ tốt đẹp với vợ. Và hiển nhiên cô chưa từng nhìn anh lấy một lần.
Tâm trạng anh bị bào mòn vì căng thẳng. Anh đã rất tức giận khi cô dọn ra khỏi phòng ngủ của họ, nhưng lúc đó anh quyết định tốt hơn họ nên ngủ riêng. Cơn giận của anh vẫn còn hiện quá rõ. Nhưng giờ anh đã kiềm chế được và quyết định họ nên giải quyết tận gốc vấn đề. Sẽ dễ dàng hơn cho bất kì ai trong nhà nếu họ thỏa thuận ngừng bắn.
“Anh muốn em dọn đồ lại phòng ngủ của chúng ta.”
“Cám ơn anh, không thể nào.”
Cùng với sự từ chối lạnh lùng cô đặt chiếc áo vào trong giỏ may vá và đứng dậy. Biết rõ cô định rời khỏi mặc anh ở trong căn phòng trống rỗng, Jake tóm lấy cánh tay cô.
“Em sẽ phải ở lại đây cho tới khi nào anh nói xong,” anh nói nhang.
Cô không định chống đối. “Anh đang khiến tay tôi đau đó.”
Anh giảm áp lực nhưng không thả cô ra. nhờ sự gần gũi thế này anh có thể cảm nhận được làn da mịm màng của cô, nhắc anh nhớ tới vết sưng và bầm tím đã mờ đi trên gương mặt cô. Mọi lần anh nhìn cô , biết được anh đã đánh cô thật đau đớn giống như a xít đốt cháy tâm hồn anh. “Anh sẽ không bao giờ đánh em nữa, Victoria,” anh nói nhỏ. “Anh hứa với em đó.”
Cô không trả lời, cô giống như một tảng đá nhìn thẳng về phía trước. mùi hương thoang thoảng ngọt ngòa của cô trêu chọc anh. Anh chống lại ham muốn cúi xuống và úp mặt vào cổ cô chạy theo mùi hương khó nắm bắt ấy. anh bắt đầu cứng người lại nhưng không thấy ngạc nhiên. Chết tiệt, thậm chí không biết rằng cô đang cốt nhục của tên McLain có thể ngăn anh cháy lên vì cô. Anh không biết cô tiến triển tới mức nào, nhưng eo cô vẫn thanh mảnh và cô vẫn duyên dáng bước đi thu hút anh giống như nam châm vậy. Bước đi đó có lẽ biến thành một bà bầu lạch bạch sớm thôi, nhưng lúc này nó khiến trái tim anh đập mạnh.
Anh muốn cô quay trở lại giường anh trong khi vẫn còn thời gian. Sau khi đứa bé trở nên rõ ràng hơn, nó sẽ làm anh phát điên khi phải nằm cạnh anh và biết nó không thuộc về anh, bị nhắc nhớ đến mọi lần anh nhìn cô khi cô thuộc về McLain. Gã co hoang chết tiệt đó, thậm chí hắn chết rồi mà vẫn phá hủy cuộc sống của anh.
“Em có nghe thấy anh nói không?” Anh hỏi.
Victoria nhìn thẳng về phía trước. “Vâng, em nghe rồi. Tin rằng anh sẽ cư xử hoàn toàn khác.”
Anh lại nắm chặt tay. “Anh hứa với em đó.”
“Tôi đã tin vào lời anh nhiều như anh tin tôi thôi.”
Jake buông cô ra, buông thõng tay như thể cô vừa làm anh bị bỏng. Anh đã chán với cảnh này lắm rồi. đã đến lúc kết thúc nó. “Hãy quay lại phòng ngủ của chúng ta. Tối nay.”
“Không.”
“Anh sẽ giúp em chuyển đồ nếu anh phải làm thế.”
“Anh sẽ đá tung cửa phòng tôi à ?” Cô buồn bã hỏi. “Kéo tôi la hét bắt tôi vào phòng anh sao? Bởi vì anh sẽ phải làm thế đó, Jake ạ. Tôi sẽ không bước chân vào đó như thể chẳng có chuyện gì.”
“Tôi không yêu cầu em giả vờ không có chuyện gì. Tôi thà sống ít hơn một năm nếu tôi không đánh em, và mười năm nếu em không mang thai đứa con hoang đó-“
Cô tát anh, âm thanh vang lên trong phòng. Nó đến trước khi cô kịp nhận ra mình đang làm gì. Cô chưa từng cảm thấy giận dữ mù quáng như vậy và cô đã dồn hết sức lực vào cái đánh ấy. một phần trong cô kinh ngạc vì cô đã làm như vậy, nhưng một phần khác bản năng hơn thấy thất vọng vì cô chỉ gây ra một ít tổn hại. Cái tát khiến đầu anh quay đi, nhưng anh vẫn đứng vững.
Cô đang tận mắt nhìn anh như anh muốn, nhưng anh không nhận ra bất cứ tình yêu hay sự tha thứ nào trong gương mặt ấy. cô trắng bệch và run lên vì giận dữ, mắt cô giống như ngọn lửa màu xanh. Cô đứng thẳng dậy tiến đến gần bên anh hơn.
“Không được gọi con tôi là đứa con hoang một lần nữa.” Những từ ngữ lạnh tanh và phát ra từ hai hàm răng nghiến chặt. trông cô như thể sẵn sàng gϊếŧ anh.
Mong muốn khiến anh đau đớn. Anh từng thấy Victoria dũng cảm quật ngã Garnet, dịu dàng với Celia, hoang dại và đam mê khi anh làʍ t̠ìиɦ với cô, một nữ hoàng băng giá khinh khỉnh khi nhìn anh, nhưng lần này thật mới lạ, lần này là một con hổ cái sẵn sàng cào xé anh ra từng mảnh. Thân dưới của anh đau đớn khi nɧu͙© ɖu͙© che phủ hết tâm trí anh. Anh đang đến bên cô, mọi thứ bị lãng quên ngoài sự thôi thúc bỏng cháy thỏa mãn du͙© vọиɠ, khi cô bất ngờ chuyển sang trắng bệch hơn và lùi lại.
Cô đưa tay bưng lấy miệng và khó nhọc nuốt nước bọt. Sự kinh hoàng đã xóa bỏ nỗi tức giận trên gương mặt cô. Cô nuốt nước bọt một lần nữa, sau đó quay đầu chạy.
Cô cầu nguyện cô sẽ tìm được chỗ riêng tư trong phòng ngủ của mình và không khiến bản thân ô nhục khi nôn ở cầu thang. Mồ hôi lạnh thấm ướt người cô, và cô nặng nhọc lê từng bước một. cô nên chạy ra ngoài, thậm chí ai đó có thấy cô còn tốt hơn là cái đống lộn xộn cô sắp xửa tạo ra…
Cô chạy vào phòng ngủ, và đến bên chậu. Những thứ bên trong như thể đang muốn nhào ra. cô nghe thấy tiếng ai đó la hét, nhưng cô đang mất bình tĩnh tới mức tai cô trở nên ong ong. Nó đáng cô bằng sức mạnh của cả đoàn tàu, theo sau ngay đó là cơn giận mù quáng không thể tưởng tượng nổi, và cô không hề chuẩn bị trước.
Có một cánh tay khỏe mạnh vòng quanh eo cô và một bàn tay đưa lên trán cô, không có chúng cô sẽ ngã mất. cô lờ mờ ý thức được những người khác chạy đổ xô vào phòng ngủ nhờ những tiếng nói cảm thông. Cô cong người lại và bị cánh tay khỏe mạnh của Jake giữ chặt lấy. cô biết đó là anh, biết rằng chính anh đã đưa cô đến chỗ chậu, nhưng ngay lúc này cô không quan tâm.
“Hãy đưa cô ấy đến giường, ông Jake,” Carmita hướng dẫn.
Anh làm vậy khi Carmita đặt một chiếc khăn vào tay Emma. Victoria trở nên ý thức được ai đó lau mặt cho cô bằng một chiếc khăn ướt lạnh đến tuyệt vời. Cô nhận ra Emma và thấy nhẹ người khi nói, “Chị chưa bao giờ bị ốm như vậy.”
Emma nói an ủi cô khi Carmita di chuyển đến bên cửa. “Cứ tiếp tục lau mặt cho cô ấy, thưa cô khi tôi mang đồ ăn lên.”
Jake nhìn chằm vào bà quản gia như thể bà ấy mất trí. “Cô ấy không cần ăn gì cả,” anh nói với bà. “Cô ấy ốm rồi.”
Carmita chạm vào tay anh. “Cô ấy bị ốm nghén,” bà giải thích khi rời khỏi phòng tới nhà bếp. “Ăn gì đó sẽ giúp dạ dày tốt hơn. Tin tôi đi, tôi biết mà.”
ốm nghén sao. Anh nhìn người vợ đang nằm bất động và nhợt nhạt trên chiếc giường cô không muốn ngủ cùng anh. Anh biết phụ nữ thấy buồn nôn khi họ có thai, nhưng từ những thông tin nghe được ở những quán ba thì việc buồn nôn thật sự là giai đoạn đầu của việc thai nghén. Victoria đáng ra phải cảm thấy tốt hơn, nhưng cô ấy dường như hoảng sợ với những gì đang xảy ra. và nếu cô ấy nôn vào tháng trước, anh không biết nữa.
anh đi đến bên giường khi Emma chầm chậm lau mặt cho Victoria. Hơi thở của Victoria giờ đã chậm hơn, nhưng cô vẫn tái xanh và mắt nhắm lại. “Cô ấy không nên trải qua chuyện này vào bây giờ đúng không?” Anh hỏi, giọng nói khắc nghiệt hơn anh dự tính.
Emma không ngẩng lên. “Chỉ là bắt đầu thôi.”
Anh bước lùi lại. Emma đang nói dối hay Victoria cũng lừa cô. Một khi anh sẽ không bao giờ tin Victoria có thể tạo ra sự dối trá thế này, nhưng sau rồi anh sẽ không bao giờ tin cô có khả năng nổi giận muốn gϊếŧ người như anh từng nhìn thấy trong mắt cô chỉ một lúc trước. Anh không thể hiểu vì sao cô lại quá khích bảo vệ đứa con, vì cô rất căm ghét cha nói, anh cảm thấy bị phản bối vì anh có làm vậy nhưng cô đã cố đẩy đứa bé cho anh. Nhưng một người mẹ của bất cứ loài động vật nào cũng trở nên nguy hiểm gấp mười lần khi bảo vệ con nó hơn là một con đực đầy khao khát làm. Anh đã đánh giá thấp sức mạnh bản năng của Victoria. Khi anh nhìn thấy như vậy anh gần như có thể tha thứ cho cô.
Carmita chạy nhanh lại phòng với một miếng bánh ngô và cốc nước. Bà ngồi xuống bên giường và xé nhỏ miếng bánh ngô ra rồi đút cho Victorita, bất chấp sự chống đối yếu ớt của cô.
“Cô phải ăn, cô chút. Nó sẽ giúp dạ dày cô ổn định lại, rồi cô sẽ thấy.”
Victoria không quan tâm nhiều, cô không còn ân cần nữa. Nhưng khi cô nhai miếng bánh ngô ngon lành đó và nuốt vào. Cô thấy ngạc nhiên mơ hồ vì bụng không còn quặn lại nữa. Carmita cho cô ăn hết nửa cái bánh, sau đó giúp cô nhấp một ngụm nước. “Giờ thì đủ rồi, cô chủ. Hãy nghỉ ngơi và cô sẽ nhanh cảm thấy tốt hơn.”
Victoria hài lòng nhắm mắt lại. cô nghe thấy tiếng quần áo cọ và nhau và những tiếng bước chân, sau đó cánh cửa đóng lại và cô hít một hơi thật sâu và ngủ.
Đó là một giấc ngủ ngắn, nhưng khi cô tỉnh giấc hai giờ sau cô thấy khỏe tới mức thật khó tin là cô từng ốm nặng hơn một giờ trước. cô nằm im một lúc chỉ để chắc chắn điều đó, nhưng bụng cô vui vẻ trở lại bình thường. cô mở mắt, ngồi dậy và nhận ra Jake đang nhìn cô.
Cô thấy sốc nhận ra là anh ngồi đó mọi lúc. Cô nhìn thấy một nét đỏ mờ mờ trên gương mặt đanh thép của anh. Đó chính là bằng chứng duy nhất còn lại từ cái tát của cô, và nó khiến cô ngạc nhiên trở lại. Cô chưa từng đánh bất cứ một người nào khác.
“Sao anh lại ở đây?” cô hỏi, ra khỏi giường. Jake ở gần như vậy thì nằm trên giường rất nguy hiểm.
“Anh muốn chắc chắn là em ổn.”
“Tôi ổn.” Cô bước tới bên gương và bắt đầu sửa sang lại mái tóc.
Anh bước đến đằng sau cô, thu hẹp bóng của cô. “Hãy trở lại phòng của chúng ta, Victoria.”
Cô có thể cảm nhận được sức mạnh ý chí của anh giống một cánh tay thép ấn xuống người cô. Anh hoàn toàn mong đợi cô phục tùng anh, ý chí của anh chiếm ưu thế với mọi thứ từ ngay giây phút đầu tiên. Anh có sức mạnh buộc sự sắp đặt cảu anh được thi hàng và sẵn sàng làm bất cứ điều gì cần thiết. cô đã được huấn luyện tin rằng đó là bổn phận của người vợ cần phục tùng chồng, nếu vấn đề có bớt quan trọng đi, cô biết cô sẽ phải chấp nhận không hề phản kháng. Nhưng cô không thể chấp nhận điều này. Anh hơi lắc đầu. “Không.”
Anh đặt tay lên eo cô và kéo cô lại gần anh. Đầu anh cúi xuống và anh hôn lên tóc cô. “Em cần có người chăm sóc nếu em ốm vào ban đêm.”
Hơi ấm từ cơ thể anh khiến cô suy yếu. thứ anh đề nghị khiến cô suy yếu, tất cả còn hơn thế vì hoàn toàn đúng khi để cha của con cô nằm bên cạnh cô suốt cả đêm và ôm cô khi cô ốm. Nhưng cô không thể quay lại vòng tay anh khi biết anh ghét cái mầm sống đang lớn dần trong cô, biết rằng anh muốn cô quay lại chỉ vì nhu cầu của thế xác. Anh không thể chối bỏ trách nhiệm, cô nghĩ thầm, vì cô có thể cảm nhận được phần thân dưới anh chạm vào mông cô.
Sẽ quá dễ dàng để cô thư giãn, nằm cạnh anh và để sức mạnh của anh ủng hộ cô. Vì nó quá dễ dàng nên cô không dám để bản thân lơi là dù một phút. Cô đứng lên và lại chú ý đến việc chải đầu. “Nếu cần có ai đó, tôi sẽ gọi Emma.”
“Tại sao phải quấy rầy Emma khi em có thể ngủ cùng anh?”
“Tại sao tôi lại ngủ với anh khi tôi có thể nhờ Emma?”
Cơn giận khiến mặt anh tối sầm và lông mày chau lại. “Anh đã cố hiểu em, nhưng giờ anh đang nói chuyện với em. Hãy đặt mọi thứ của em vào phòng ngủ của chúng ta và quay vào giường ngủ tối nay, hay anh sẽ làm thế cho dù có phải vác em lên vai cho cả nhà thấy.”
“Có lẽ nếu anh đủ tàn nhẫn anh sẽ có thể buộc tôi bỏ đứa trẻ đi.”
Những lời nói rít lên của cô khiến anh choáng váng. Lần đầu tiên anh nhận ra nếu anh buộc cô quay lại phòng ngủ của họ anh sẽ thật sự phải dùng tới sức mạnh. Tới bây giờ anh đã tưởng tượng rằng sự lạnh nhạt của họ tiếp tục là do sự bất bình của chính anh, rằng khi cơn giận của anh dịu đi sẽ có thể bảo cô quay lại và cô sẽ làm vậy. Anh cứ tưởng cô phản đối trách cứ anh, mong anh phải xin lỗi chân thanh vì đã đánh cô và lời hứa chân thành của anh sẽ không bao giờ quay lại, nhưng anh còn hoàn toàn mong rằng cô sẽ quay lại giường của anh mọi đêm.
Nhưng giờ anh thấy rằng trong khi anh sẵn sàng kết thúc khoảng cánh giữa họ, cô lại không muốn. Cô không định tha thứ cho anh. Cô giận anh, và anh đã có một cái ma đau dát để chứng minh điều đó. Nếu má anh vẫn đỏ lên, vậy mặt cô sẽ thế nào sau cái tát của anh? Cái tát của cô khiến đầu anh quay cuồng, nhưng cái tát của anh khiến cô ngã nhào. Một người phụ nữ yếu ớt chống lại một người đàn ông, và anh hiểu điều đó. Anh chưa từng cảm thấy bất cứ điều gì ngoài sưk khinh miệt dành cho người đàn ông giơ tay lên trước một người phụ nữ, và giờ sự khinh miệt ấy chuyển hướng sang chính anh.
“Không,” anh nói giọng cứng rắn đầy căng thẳng. “Anh sẽ không làm gì hại em và đứa bé.”
“Rồi anh sẽ để chúng tôi yên chứ.”
“Chúa ơi.” Anh bất ngờ thấy mệt mỏi, như thể anh đã bê một cột bê tông suốt một ngày dài. Victoria cứng như thép, và anh không biết anh có thể nói gì nữa. Anh đã thề anh sẽ không làm hại cô, nhưng nó không đem lại sự khác biệt nào. Có lẽ anh không cho cô đủ thời gian, có lẽ thời kì mang thai khiến cô thấy bực mình. Anh không biết nó là gì, nhưng anh vô ý đẩy cô đi quá xa.
“Được rồi, anh sẽ để em một mình. Khi em quyết định em sẵn sàng ngủ cùng với anh nữa, em chỉ cần mở cửa phòng và bò vào giường. Nhưng đừng đợi quá lâu. Có lẽ anh sẽ tìm thấy một người đàn bà khác sẵn sàng làm việc mà em không làm đó.”
Cô đợi cho đến khi đến bên cửa, và nói, “Giống như gã chủ đúng không?”
Anh cứng người một thoáng, lưng anh cứng lại, sau đó ra khỏi phòng không nói một lời.
Victoria lê lết qua những ngày đó. Triệu chứng của thời kì đầu mang thai điên cuồng ảnh hướng tới cô. Một vài buổi sáng cô ốm tới mức không gì có thể khiến dạ dày cô bình thường trở lại. thậm chí có những ngày cô nghĩ chỉ là buồn nôn nhẹ thôi, vậy mà cô nôn đầy cả chậu. bàng quang của cô dường như vĩnh viễn không đầy và không thoải mái, giấc ngủ quá khó khăn vì những lần đi nhà vệ sinh thường xuyện đến mức cô thấy mơ màng và buồn ngủ suốt cả ngày. Tâm trạng của cô hầu như nổi loạn. Cô dễ dàng khóc và tự nói với mình rằng không có tác dụng gì với những giọt nước mắt mãi không thôi đó.
Căn nhà chia thành hai phe những người biết và những người không biết. Carmita, Lola, Juana và Celia chỉ biết rằng Victoria có thai và vui vẻ chúc mừng và khuyên bảo cô về sinh nở, nuôi dạy con và những cái tên. Họ biết Jake và Victoria cãi vã, nhưng không quan tâm tới mức độ của nó.
Emma và Ben là những người duy nhất biết rõ nội tình phía sau việc chuyển đến phòng riêng của Victoria. Ben thì cẩn trọng lịch sự với cô, nhưng mắt anh hiện lên sự lạnh giá. Emma không trách cứ Jake nhưng cô lạnh lùng với Ben vì cô cảm thấy anh không có quyền phán xét Victoria.
Chỉ trích duy nhất Jake cảm nhận được là từ Victoria, và anh chịu đựng nó. Anh còn có thể làm gì được? cô quá phát ngán với anh khi động chạm với đề tài đó, và khi nhiều ngày nhiều tuần trôi qua cơn giận gặm nhấm của anh trở thành sự quan tâm. Đáng ra phải tăng cân thì cô lại bị giảm vài pao. Eo cô nhỏ như cây sậy và váy áo cũng trở nên lỏng lẻo. Làn da cô tái xanh, xám và xanh lục, và có những quầng thâm quanh mắt.
Cô nên thể hiện quá trình thai nghén vào lúc này, nếu mọi chuyện bình thường. Anh thức trắng cả đêm, lo lắng rằng có chuyện gì xảy ra. tại sao bệnh tật không biến đi khi anh nghe tin nó nên tốt hơn trước lúc này? Anh không quan tâm đến đứa bé, nhưng anh sợ khả năng sẽ mất đi Victoria. Anh bắt đầu ở gần ngôi nhà nhiều như có thể, để anh có thể ở đó nếu bệnh tình của cô nghiêm trọng. Chúa ơi, ước gì cô không nôn nhiều đến thế. Gần như chẳng còn gì trong bụng nữa.
Nhưng bị ốm nặng vậy cũng không thay đổi thái độ thù địch của cô với anh. Mọi lần cô nhìn anh, cô có thể nhận ra nó, theo cách cô cẩn thận tránh xa anh và chỉ trả lời anh bằng câu nói một từ, nếu có thể.
Cô không tha thứ cho anh. Anh là người sai, nhưng cô không tha thứ. lần đầu tiên anh bắt đầu tự hỏi liệu cô có thật sự bỏ đi sau khi đứa trẻ ra đời khong, và làm thế nào anh có thể chịu nổi nếu cô chọn con của McLain bỏ anh đi. Dù cách duy nhất là để cô nuôi đứa bé ở đây trong trang trại của anh, nhưng anh không thể làm vậy.
“Victoria và Jake đều không hạnh phúc,” Celia nói với Luis, nằm trong vòng tay anh dưới bóng cây. Họ đang ở giữa một bụi rậm, tránh tầm nhìn của mọi người đi qua. Họ trở lên lão luyện tìm chỗ làʍ t̠ìиɦ, và Celia thích thú âm mưu ấy. Những tuần qua là thời gian hạnh phúc nhất trong đời cô, như thể tất cả những mảnh vỡ cuối cùng đã đến với nhau và rằng cô đúng như những gì mình muốn. n ái với Luis quá tự nhiên và hoàn hảo tới mức cô không nghĩ gì đến luật lệ và những điều cấm mà Victoria đã dạy cô. Celia bản chất là một người ưa khoái lạc hoàn toàn, và cô đã làʍ t̠ìиɦ với niềm đam mê tự do tội lỗi.
“Không ai hạnh phúc suốt,” anh lười biếng nói. Họ đang nằm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên một cái chăn, và anh thấy thỏa mãn với tình yêu của họ.
“Nhưng giờ họ không hạnh phúc. Victoria trông rất ốm yếu, em lo lắng cho chị ấy. Và chị ấy sẽ không nói chuyện với Jake trừ khi anh ấy nói trước.”
“Họ chỉ cãi vã thôi. Họ sẽ hòa thuận thôi.”
“Nhưng đến giờ cũng đã nhiều tuần, và họ vẫn chưa hàn gắn được.”
Luis hiểu rằng Jake chắc chắn đang trong tâm trạng tồi tệ trong một khoảng thời gian dài. Anh đã không băn khoăn về lí do, có thể khẳng định rằng có gì đó xảy ra với việc Victoria có thai. Anh biết sống với phụ nữ mang thai như sống cùng địa ngục. Và Victoria còn ốm như vậy thì rõ là Jake chẳng vui thú gì với việc chăn gối, mà theo ý Luis chừng đó cũng đủ khiến một người đàn ông có tâm trạng tồi tệ rồi.
Celia chống khủy tay, mái tóc vàng xõa sang một bên và che cả vai anh. Đôi mắt xanh đậm của cô thoáng buồn. “Em không nghĩ Jake muốn có đứa con này.”
“Sao em lại nói thế, chica? Hầu hết đàn ông thấy tự hào khi vợ họ có thai.”
“Anh ấy không thích nói chuyện về đứa bé. Anh ấy dường như không hề hào hứng, và nhiều lần anh ấy sẽ đứng dậy đi ra khỏi phòng nếu bọn em bắt đầu nhắc đến đứa bé.”
Luis cảm nhận thấy như thể có một vấn đề rất nghiêm trọng trong cuộc hôn nhân của ông chủ, nhưng anh có thể làm gì được. Vẻ đẹp tinh tế của ngực Celia cuốn hút anh, và anh dùng ngón tay cái quay quanh một bên nụ hoa của cô, thấy bất ngờ trước sự đối lập giữa làn da nâu của anh và làn da trắng như sữa của cô. Cô ngừng nói chuyện và hít một hơi khi anh biết cô sẽ như vậy thì mắt cô trở nên tối hơn và mi mắt hạ thấp xuống.
“Có lẽ họ không hạnh phúc, nhưng anh thì hạnh phúc.” Anh nói giọng ngày càng nhỏ và trâm vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cô mỉm cười, nụ cười bình tĩnh tự tin của một người đàn bà khá mới mẻ với cô. Cô dùng tay vuốt ve cơ thể bóng mượt tuyệt vời của anh và nắm lấy vật cương cứng của anh. “Đúng rồi, trông anh thật hạnh phúc,” cô nói cúi xuống hôn anh, nhưng niềm hạnh phúc thật sự lại ở trong cô.
Anh quá đẹp khiến cô khó thở. Hàng ngày cô sống để đợi đến giây phút họ trốn đi và cô sẽ lại ở trong vòng tay anh. Yêu anh thật quá tuyệt vời tới nỗi cô không thể liên hệ tới việc họ làm cùng nhau với việc ông chủ và gã Garnet đã muốn làm với cô. Celia không mơ Luis sẽ cưới cô và có những đứa con, ý nghĩ ấy xa lạ với cô vì cô luôn luôn chỉ sống vì giây phút này. Cô mơ đến anh như bây giờ, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ và đến bên cô, đôi mắt đen nóng bỏng vì đam mê.
Cuối cùng Victoria cũng có một ngày tốt lành nên Emma tận dụng nó và đến chỗ chuồng ngựa. Cô nhanh chóng đóng yên ngựa và cưỡi đi, mong muốn ra khỏi nhà chỉ một chút thôi. Nếu tất cả phụ nữ đều ốm yếu khi mang thai giống Victoria, cô không hiểu làm thế nào một người phụ nữ có thể chịu nó không chỉ một lần. Nếu nó còn tiếp tục kéo dài, Victoria có lẽ sẽ cực kỳ yếu.
Con ngựa bị thiến cũng đang thấy bị dồn ép, cô lên dây cương và phi nước đại. Những làn gió lướt qua giúp giải tỏa rắc rối trong tâm trí cô. Cô đã mất vài cái bím tóc và tóc cô xõa xuống, nhưng cô chẳng quan tâm. Cô chỉ có một giờ tự do thôi.
Tiếng móng ngựa đã khiến cô không nghe thấy tiếng một con ngựa khác đang chạy phía sau cho tới khi một cái đầu nhấp nhô hiện lên bên đầu gối cô và một bàn tay đeo găng tiến đến trước để giữ lấy dây cương của cô. Cô bất ngờ đong đưa dây cương trước khi nhận ra đó là ai, và Ben vung tay lên để giữ cho cái roi không lướt qua mặt anh.
“Em đang làm điều chết tiệt gì thế hả?” Anh hét lên, kéo cả hai con ngựa dừng lại.
Emma bất ngờ trước việc cô suýt làm. “Tôi xin lỗi,” cô nói, mặt cô tái đi. “Em không biết là ai? Tại sao anh lại giữ dây cương của em?”
“Anh nghĩ con ngựa mất kiểm soát.”
Cô lắc đầu. “Không, tôi chỉ để mặc nó chạy thôi. Nó cũng bức bối như tôi.”
Ben lờ chuyện đó đi. “Anh đã nói em không được cưỡi ngựa một mình.”
Cô ngồi xuống yên ngựa, và nhìn anh vẻ mặt bình tĩnh không cho anh cái quyền nói cô phải làm gì. Cô đã quá mệt mỏi để chống lại anh, nhưng cô sẽ không đơn giản ngồi trong nhà giống như đứa trẻ nếu muốn cưỡi ngựa.
Anh thở dài và kéo con ngựa ra xa cô. “Nếu em muốn cưỡi ngựa, thì chúng ta cùng đi.”
Cô vui vẻ làm vậy. cô thấy ngạc nhiên khi nhận ra đã là cuối mùa hè, cỏ đang giòn và có sắc vàng. Họ đã đến đây vào mùa xuân, nhưng cô không nhớ rõ lắm, áp lực sống sót trong những tuần qua cùng với ông chủ đã lấy hết sự chú ý của cô. Lúc đó là tháng Sáu, nóng và bụm bặm, khi họ cố gắng chạy thoát. Giờ thì đã cuối tháng Tám, chỉ vài tuần sau khi đợt sương giá đầu tiên. Cô đã nhớ mùa hè. Giờ thì mất phương hướng rồi.
Cô để mặc con ngựa chạy cho tới khi anh kéo nó lại, thổi thổi và hất đầu vui sướиɠ. Cô xoa cái cổ đầy mồ hổi của nó khi Ben kiềm chế giữ khoảng cách với cô.
Cô nhìn quanh đồng cỏ rộng mênh mông, có những đỉnh núi hiểm trở giáp phía bắc, và những đồng cỏ cao đang đung đưa theo cơn gió nhẹ. Bạn có thể thấy được hàng dặm và cô thấy sững sờ trước vẻ đẹp của vùng đất.
Ngựa đi chậm lại, sau đó dừng hẳn, cúi đầu xuống gặm cỏ.
Ben bỏ mũ ra và dùng tay áo lau mồ hôi trên trán. Mái tóc đen cũng ướt, và mặt anh dính đầy bụi. Đôi mắt nâu lục nhạt sáng và sắc sảo. anh lặng lẽ nói. “Emma yêu quý, em sẽ đến với anh chứ?”
Cơn dằn vặt xuyên vào cô. Nếu anh cố quyến rũ cô cô nghĩ cô có thể chống lại anh dễ dàng hơn, nhưng rõ ràng khó có thể từ chối lời mời đơn giản này. “Em đồng ý.” Cô nói, sự thật phần nào dễ dàng chấp nhận và thừa nhận ở đây trên đồng cỏ hoang vu khá cao này. “Nhưng làm sao em có thể?”
“Dễ thôi. Em chỉ cần mở cửa. Hay đưa tay ra cho anh ngay lúc này. Chỉ có vậy. Anh sẽ đảm nhận phần còn lại.”
Anh thấy tia sợ hãi trên gương mặt cô và bối rồi. “Anh sẽ không làm em bị tổn thương đâu.” Anh nhẹ nhàng hứa. “Anh sẽ không nói dối và nói cho em biết lần đầu tiên không quá khó khăn với em, nhưng anh sẽ lo cho em. Anh sẽ chắc chắn là em cũng thích nó. Em không cần sợ anh.”
“Em không sợ, không sợ gì anh,” cô nhanh chóng phủ nhận. đôi mắt nâu của cô dịu dàng như của một con nai.
“Vậy em sợ gì chứ?”
Cô nhìn ra chỗ khác, mắt cô hướng đến phía những ngọn núi và bầu trời xanh bên dưới. “Tất cả chúng, em nghĩ thế. bản thân thực tế. Nó không phải vì đàn bà khi nó vì đàn ông. Từ những điều em có thể nói, vì một vài phút kɧoáı ©ảʍ của đàn ông, rồi sẽ quên ngay khi thức dậy, chúng chẳng có nghĩa lí gì với anh ta tận tới khi anh ta muốn nó lần hai. Với một người đàn bà…”
“Với một người đàn bà nó là một bước đi lớn. Cô ấy sẽ tin người đàn ông không làm hại cô ấy. Nó mang đến cơ hội có thai, chuyện đó sẽ phá hủy cuộc đời của cô và cuộc đời của đứa con nếu cô ấy không kết hôn, và có thể gϊếŧ chết cô dù cho cô có kết hôn. Nó không chỉ là việc người đàn ông chiếm được thân xác người phụ nữ, vì cùng hành động ấy cũng không có nghĩa gì với anh ta mà lại có thể ảnh hưởng tới cô ấy đến cuối cuộc đời.”
“Nó chẳng có nghĩa lý gì với những con điếm.”
“Có phải anh muốn em như vậy? Một con điếm sao? Họ làm vậy vì tiền, với một người đàn ông có tiền. Thật tệ hại. Họ thật xấu xa.”
Anh nghiêm túc nói, “anh không muốn em làm một con điếm.” Anh không muốn thấy sự vô hồn trong đôi mắt Emma khi anh làʍ t̠ìиɦ với cô, anh muốn thấy điều tuyệt vời và kɧoáı ©ảʍ mù quáng, và niềm tin. Anh muốn cô chỉ nhìn thấy anh. “Anh sẽ không rũ bỏ em nếu anh làm em mang thai. Anh vẫn ở đây. Nhìn Jake đi, anh ấy đâu có bỏ Victoria và đứa bé đâu phải con anh ấy.”
Emma quay tròn bên anh mạnh tới mức anh lùi lại, cảm thấy có lẽ cô dùng roi ngựa để đánh anh. “Jake là một gã ngu,” cô độp lại. “Tất nhiên đó là con anh ta.”
Anh không thích cái cách cô gọi Jake, và mắt anh nheo lại. “Cô ấy đã nói với anh ấy về em bé quá sớm, em không nghĩ vậy sao?”
“Chị ấy biết ngay lập tức,” Emma không định thảo luận việc làm thế nào Victoria biết nhanh đến thế, nhưng cô không dừng lại. “Đó không thể là con của ông chủ vì gã không… không làm vậy với chị ấy.”
“Đúng rồi,” Ben mỉa mai. “Cô ấy cố thuyết phục Jake chuyện đó. Nhưng tại sao lại có một người đàn ông không làʍ t̠ìиɦ với vợ mình chứ? Victoria còn là một bà vợ xinh đẹp.”
Cô đỏ mặt vì giận dữ. “Gã đã cố, nhưng không thể.”
“Tại sao lại không thể? Ai cũng biết gã có thể với Angelina.”
“Em không biết tại sao gã bất lực với Victoria. Gã đã cố hai đêm trước khi họ kết hôn nhưng không thể làm gì. Gã để chị ấy một mình sau đó.”
“Sao em biết? Em ở trong phòng ngủ của họ theo dõi sao?”
“Chị ấy nói với em sáng hôm sau,” Emma trả lời. “Em biết hầu hết đàn bà không nói những chuyện như vậy, nhưng Victoria và em rất thân nhau. Chúng em ở cùng nhau suốt rồi. Chị ấy quá sỡ hãi vào đêm tân hôn vì chị ấy không biết có chuyện gì xảy ra. Chị ấy lấy hắn ta chỉ vì chúng em sắp chết đói hết và hắn nói hắn sẽ đưa tiền cho ba mẹ em nếu chị ấy lấy hắn.”
Những lời nói của Emma mạnh mẽ và chắc nịch. Ben chau mày nghĩ ngợi. Sẽ thế nào đây nếu Jake đã sai?