Này Anh Hôm Nay Anh Gặp Hoạ Đó

Chương 47

Lê Kim Quốc không nghi ngờ gì, bước ra khỏi phòng và hỏi Lê Kim Tự chuyện gì đang xảy ra.

Lê Kim Tự nói: “Mẹ mãi không tỉnh, anh đành đi tìm thầy cao tay đến xem. Ai ngờ con cổ trùng trong người mẹ vẫn chưa được giải. Thầy ấy tài giỏi lắm, em xem này.” Ông lấy ra một lọ thủy tinh, bên trong là một con bọ đen nhỏ.

“Đây chính là con cổ trong người mẹ. Nhưng đáng tiếc, tuy con cổ đã được giải, nhưng mẹ lại trở nên mất trí nhớ.”

Lê Kim Quốc lảng tránh ánh mắt: “Lấy ra là tốt rồi. Mẹ cũng lớn tuổi rồi, nhân cơ hội này cũng có thể nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Chú hai.” Lê Kim Tự đột nhiên gọi ông ta: “Mẹ tuy không nói ra, nhưng chú phải cảm nhận được, mẹ thực sự quan tâm chú.”

Chuyện đã đến nước này, Lê Kim Quốc không thể quay đầu lại nữa.

Lê Kim Tự nhìn em trai, thấy ông ta vẫn không có ý hối hận, bèn không muốn nể nang ông ta nữa.

“Đúng rồi, lúc mẹ mới tỉnh, mẹ nói có một bản di chúc mới ở trong ngăn kéo đầu giường. Chú hai, lúc nào chú rảnh, chúng ta mời luật sư đến cùng công chứng nhé.”

Lê Kim Quốc sững sờ. Di chúc mới ư?

Lê Kim Tự cau mày, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lê Kim Quốc hoảng hốt: “Mẹ giờ thế này, lập di chúc cũng không thể công nhận được chứ?”

“Nếu di chúc được mẹ lập lúc còn minh mẫn thì sao? Chú hai, chú sợ di chúc có thay đổi chứ gì?”

Lê Kim Quốc cười gượng gạo: “Tất nhiên là không, qua vài ngày rồi công chứng, dạo này công ty hơi bận.”

“Được, vậy mấy ngày nữa nhé.”

Lê Kim Quốc lòng đầy tâm tư đi xuống nhà, thuật lại chuyện này cho Lê Cương.

Lê Cương cũng rất bất ngờ: “Sao lại có di chúc mới?” Anh ta nghi ngờ di chúc này là giả, nhưng để đề phòng bất trắc, vẫn phải đến xem cho rõ.



Ban đêm, Lê Kim Quốc và Lê Cương cùng nhau đi dạo, chuẩn bị lẻn vào phòng bà Lê xem trên di chúc mới viết thứ gì. Nhà cũ chỉ có quản gia ở, bọn họ nhẹ nhàng bước vào, không gây ra tiếng động.

Vào được phòng bà Lê, Lê Kim Quốc dựa theo lời anh trai nói, tìm được bản di chúc mới trong tủ đầu giường. Lê Cương soi đèn pin, hai người cùng cẩn thận nhìn văn bản.

“Trống không?”

Hóa ra cái gọi là di chúc, lại chẳng có chữ nào.

“Không nói thế, sao anh để lộ dấu vết được?”

Giọng nói này… là bà Lê! Lê Kim Quốc kinh ngạc vô cùng, quay đầu nhìn về phía giường, bà Lê thế mà đã ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào họ.