Lê Thiệu không ngờ Giang Tư Vũ sẽ tìm đến anh. Xét cho cùng, giữa hai người họ, ngay cả hai chữ “quen thuộc” cũng không thể gọi.
Vừa gặp Lê Thiệu, Giang Tư Vũ đã đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết kế hoạch của Lê Cương và cha anh ta, muốn làm một giao dịch không?”
Lê Thiệu không bất ngờ lắm: “Cô muốn gì?”
“Tôi muốn tiền, năm trăm vạn, nhà các anh có đủ khả năng.”
Số tiền này, nhà họ Lê quả thực có thể chi trả, nhưng Lê Thiệu không phải là kẻ ngốc: “Cái đó còn tùy thuộc vào điều cô nói có đáng giá hay không.”
Giang Tư Vũ trông rất buồn bã và nói: “Căn bệnh của bà Lê mắc phải là do Lê Kim Quốc sắp đặt. Họ đã hạ cổ trùng với bà và khiến bà giao phải toàn bộ tài sản của gia đình cho bọn họ theo ý muốn của Lê Kim Quốc.”
Lê Thiệu giả vờ kinh ngạc hỏi cô ta: “Làm sao cô biết?”
“Tôi… tôi nghe lỏm được.” Giang Tư Vũ không nói sự thật, cô ta phủi sạch trách nhiệm rồi đổ lỗi cho Lê Kim Quốc và Lê Cương.
Lê Thiệu nhìn chằm chằm vào cô ta, nói: “Cô Giang, nếu cô muốn hợp tác, tốt nhất cô nên nói sự thật.”
Giang Tư Vũ mím môi rồi kể lại sự thật.
Lê Thiệu đã biết phần nào sự việc, nhưng khi nghe Giang Tư Vũ nói Lê Kim Quốc muốn lấy mạng bà Lê, trong mắt anh vẫn hiện lên một tia căm hận. Hừ, Lê Kim Quốc lại nhẫn tâm muốn gϊếŧ chết mẹ ruột của mình!
“Bằng chứng đâu? Tôi không thể tin lời nói suông của cô được.”
Giang Tư Vũ cũng biết mình không thể nói suông: “Tôi có ghi âm.”
Lê Thiệu có chút bất ngờ, người phụ nữ này cũng khá thông minh đấy.
Giang Tư Vũ lấy chiếc máy ghi âm từ trong túi ra, bên trong ghi lại rõ ràng kế hoạch bí mật giữa Lê Kim Quốc và Lê Cương.
Lê Thiệu cất bút ghi âm đi, Giang Tư Vũ vội vàng hỏi: “Khi nào anh cho tôi tiền? Nếu Lê Cương biết được, tôi sẽ chết chắc!”
“Yên tâm, tôi sẽ sắp xếp người bảo vệ cô.”
Lát sau, Dư Phi dẫn theo cảnh sát đến.
Sắc mặt Giang Tư Vũ tái nhợt: “Lê Thiệu, anh muốn làm gì!”
Lê Thiệu chỉ vào Dư Phi và nói: “Có nơi nào an toàn hơn đồn cảnh sát không? Cô Giang, cô nghĩ tôi sẽ để cô đi dễ dàng như vậy phải không? Cô, Lê Cương và Lê Kim Quốc là những người hạ cổ với bà, tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
Sau đó Giang Tư Vũ mới nhận ra rằng mình đã bị Lê Thiệu lừa.
“Lê Thiệu, anh thật đê tiện!”
“Đê tiện? Giang Tư Vũ, hãy tự hỏi lại xem, ai là người đê tiện?”