Âm thanh điện tử lạnh lùng lại vang lên.
"Chạy! Chạy ra ngoài!"
Người đàn ông đeo kính hét lớn.
Mọi người cùng nhau xông ra ngoài.
Lâu đài dần chìm trong biển lửa, ngọn lửa hồng thiêu đốt liếʍ láp lấy người chơi
Nhóc mập ôm mông chạy tới: "Nóng quá!"
Anh trai đeo kính: “Chạy nhanh lên! Lửa cháy đến mông rồi, Khương Tảo đâu!”
"Tôi ở đây!" Tôi kịp thời đuổi tới từ đằng sau.
"Đuổi kịp là tốt rồi," Người nọ thấy tôi thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau khi nhìn rõ, anh ta mở to hai mắt, tim muốn ngừng đập đến nơi.
“Mọe! Cô dẫn đại boss theo làm gì!"
Làn đạn cũng kinh ngạc rồi.
"Moẹ nó, sao Khương Tảo lại dắt tay boss!"
"Lần đầu tiên tôi thấy có người đi trốn còn túm boss theo, cổ đang đi chec thì có! Mọi người đã sắp thoát rồi mà!"
Người được nhắc đến vốn đang đứng ở góc cầu thang, đột nhiên bị tôi kéo tay chạy đi cũng có chút hết hồn.
Anh dùng âm lượng chỉ hai người nghe được hỏi tôi: "Cưng ơi?"
Tôi giữ chặt tay anh chạy về phía trước, kiên định nói: "Về nhà với em."
Làn đạn: "Phắc! Chị này ăn gan hùm mật gấu hả, còn muốn dắt đại boss về nhà! Chị ta đ i ê n rồi!"
"Phó bản này thiệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có chị đẹp táo bạo nóng bỏng thế cơ mà!"
Khoảnh khắc mọi người bước ra khỏi lâu đài, một quầng sáng rực rỡ chói mắt hiện lên.
Thứ cuối cùng tôi nhìn thấy, là đôi mắt biếc xanh của Cố Mặc Trì.
Anh đột nhiên ôm tôi vào lòng.
Hung hăng hôn lấy tôi.
...
Tôi trở về rồi.
Về đến ngôi nhà ấm áp sạch sẽ của bản thân.
Nhưng lại không thấy bóng dáng Cố Mặc Trì.
Anh ấy vẫn chưa về.
Tiếp đó, tôi nghe thấy giọng nói điện tử quen thuộc.
"Chúc mừng người chơi thành công vượt qua phó bản [Lâu Đài Cổ U Linh], phó bản tiếp theo [Phòng Phẫu Thuật Lúc Nửa Đêm] một tuần sau sẽ mở ra, vui lòng chuẩn bị sẵn sàng ——"
Tôi không thể tin nổi.
Sao còn nữa vậy!