Tiến vào lâu đài mới nhận ra, so với nhìn từ bên ngoài thì bên trong còn rộng lớn hơn nhiều.
Trong không khí còn thoang thoảng mùi mục nát của công trình cổ.
Bên trong lâu đài rất tối, nhưng không khó để nhận ra tầng một là một sảnh vũ hội rất lớn.
Giống như ballroom của giới quý tộc.
Một người đàn ông đeo kính vỗ vỗ vai tôi.
"Một khi đã vào đây thì phải giữ nguyên cảnh giác từng giây phút một, vũ hội đêm kéo dài một tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian này, bọn quái và cả đại boss sẽ không lên tầng."
Tôi hỏi: "Vậy kết thúc một tiếng thì sao?"
"Tìm một nơi ẩn nấp, có thể sống đến hừng đông hay không phải xem mạng cô bao lớn."
Anh chàng đeo kính này giải thích ngắn gọn tình huống của phó bản cho chúng tôi nghe.
Phó bản [Lâu Đài Cổ U Linh] lúc bắt đầu thì có mười lăm người chơi.
Hiện giờ đã quá một nửa thời gian, người chơi cũng rụng hơn phân nửa.
Tính luôn cả người đàn ông đeo kính, thì người chơi còn sống vỏn vẹn chỉ dư lại năm người.
"Ban ngày đám quái vật trong lâu đài sẽ ngủ say, mười hai giờ đêm mới tỉnh lại, tổ chức vũ hội ở sảnh tiệc tầng một, trong một tiếng này, người chơi không được đến tầng một, còn phải chớp lấy thời gian ngắn ngủi này tìm chỗ ẩn nấp.
Bởi vì sau khi vũ hội kết thúc, mới chính thức là thời khắc cuồng hoan của bọn chúng."
"Chúng ta phải chia ra ẩn nấp, nhiều người tụ chung thì xác suất bị phát hiện cũng càng cao."
Người nọ nhìn đồng hồ:
"Không kịp rồi, mười lăm phút nữa kết thúc vũ hội, mấy người tìm chỗ trốn mau đi, hy vọng ngày mai còn gặp."
Tôi và nhóc mập nhìn nhau một cái, nhanh chân đi tìm chỗ nấp.
Thời gian trôi qua rất mau.
Tiếng chuông trên tầng cao nhất vang lên, vũ hội kết thúc, đêm tối cuồng hoan lập tức bắt đầu.
Tôi trốn trong một căn phòng chứa đồ cũ trên tầng hai, bên trong còn có một cái giường cũ kỹ tàn tạ.
Tôi nấp dưới gầm giường.
Trong phòng còn một tủ quần áo có thể ẩn nấp.
Nhưng anh trai đeo kính từng nói, có một người chơi chui vào tủ quần áo, bị quái vật mò ra.
Tôi đâu dám mạo hiểm đâm đầu vào đó nữa.
Dưới gầm giường có lót một tấm thảm lông, nhưng tôi vẫn cảm thấy thật lạnh lẽo.
Tôi không hiểu, rõ ràng sáng nay mình còn nhàn nhã ngồi ăn sáng.
Đến tối lại bỗng nhiên lạc vào tòa lâu đài đáng sợ này, tính mạng bị đe dọa.
Lại còn gặp một đại boss nhìn y chang Cố Mặc Trì.
Nhưng họ đem đến cho tôi hai cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Cố Mặc Trì chưa bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh như băng đó.
Lúc nói chuyện với tôi, giọng của anh ấy lúc nào cũng lành lạnh biếng nhác, còn có cảm giác rất dính người.
Còn boss của phó bản này, cả người bị bao phủ bởi một cảm giác u sầu bệnh hoạn.
Cứ như chỉ cần nhìn lâu thêm một chút, sẽ rơi vào vực sâu thăm thẳm, vạn kiếp bất phục.
Từng phút trôi qua.
Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, tôi vô cùng mệt mỏi, hai mí mắt không nhịn nổi cứ dính lấy nhau.
Tôi rốt cuộc cũng chịu hết nổi, ngủ thϊếp đi.
Trước khi ngủ hình như còn nghe được tiếng bước chân.
Một đôi bốt đen dừng lại trước giường, đứng trước mặt tôi.
Tôi nghĩ...
Chắc là mình sống không đến ngày mai.
...
Có thể là giấc mộng trước khi chec, tôi nhớ lại mấy chuyện khi trước.
Mơ thấy lần đầu tiên gặp Cố Mặc Trì.
Trời mưa ngày hôm ấy, tôi gặp anh trong một con hẻm nhỏ tĩnh mịch.
Trên người anh ấy toàn là vết thương, hôn mê dựa vào tường.