Phúc Thê Có Không Gian

Chương 18: Ta cuối cùng cũng tìm được cơ hội ở chung một chỗ với ngươi

“Ha ha, ta cuối cùng cũng tìm được cơ hội ở chung một chỗ với ngươi…” Một thân ảnh đỏ như lửa vọt tới sau lưng Lam Yến Trầm.

Cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, Lam Yến Trầm siết chặt nắm đấm đánh về phía sau.

Rầm!

Một tiếng kêu vang lên, thân hình mỏng manh của nữ nhân bị đánh bay ra xa.

Nếu giờ phút này có người ở đây chứng kiến, sẽ phát hiện ra Lam Yến Trầm chưa sử dụng nhiều sức lực, nắm tay của hắn tựa như vừa đánh vào một cục bông, nhưng lại tạo ra một lực to lớn đánh vào người nữ nhân.

Nữ nhân hồng y ngã trên mặt đất kêu gào thảm thiết, ngay cả âm khí vừa nãy vây quanh thân Lam Yến Trầm cũng biến mất sạch sẽ.

Lỗ mũi của nữ nhân hồng y giờ đây máu mũi nhỏ giọt, ngay cả chiếc dù trong tay cũng rơi xuống đất, nàng ta khóc càng thảm thiết hơn, cặp mắt được thay thế bằng lỗ thủng chảy ra huyết lệ không ngừng. “Hu hu hu, ngươi chưa nghe qua là đánh người không đánh mặt à? Ta cũng là nữ hài tử đó!”

“Oán linh giống như ngươi, không được coi là người.” Lam Yến Trầm không kiên nhẫn nheo mắt: “Vừa rồi ta đã chừa cho ngươi một con đường sống, ngươi lại không biết trân trọng, xem ra ngươi rất muốn ta diệt ngươi có đúng không?”

Lúc Lam Yến Trầm thấy oán linh kia đến gần mình, hắn nhanh chóng nhận ra đó là nữ nhân hồng y ban nãy.

Mặt mũi nó giờ đây bầm dập, hiển nhiên vừa nãy bị Lam Yến Trầm đấm đập vào cổng đã làm nó bị thương không nhẹ.

Mặt nữ oán linh tràn đầy sợ hãi, nếu không phải sợ bị đánh, nó đã sớm bò đến ôm đùi Lam Yến Trầm rồi: “Đại nhân người tha mạng cho ta đi, tiểu nữ biết sai rồi. Lần này ta không phải muốn tới đây gây chuyện đâu, ta có chuyện muốn cầu xin sự giúp đỡ của đại nhân!”

“Giúp đỡ thì có thể nhưng ngươi phải đáp ứng với ta một điều kiện.” Lam Yến Trầm nhìn bốn phía một lượt, xác định quanh đây không có người khác.

Trong lòng nữ oán linh lại thấy sự cẩn thận của Lam Yến Trầm hơi dư thừa, nó là oán linh, nhìn trong thôn cả ngày trời cũng chỉ có Lam Yến Trầm thấy được nó. Những người khác đi ngang qua còn không nhìn thấy nó.

“Điều kiện là gì? Năng lực của ta có hạn, nếu quá khó chỉ sợ không làm được.” Nữ oán linh cẩn thận nói, thái độ kiêu ngạo ban đầu cũng biến mất, chỉ sợ chọc giận vị Phật gia này.

“Ngươi yên tâm, việc này cũng không khó khăn gì.” Lam Yến Trầm thản nhiên quay đầu nhìn Vương gia phía sau mình: “Nhà này có hai người, một là Phùng thị, hai là Vương Đại Hoa, ta muốn ngươi giáo huấn các nàng thật chu đáo.”

“Ngài nói là giáo huấn, không biết là giáo huấn đến mức độ nào?” Nữ oán linh nở một nụ cười âm độc, tà khí hỏi.

“Chỉ cần không chết người thì ngươi muốn làm gì cũng được.” Ánh mắt Lam Yến Trầm xẹt qua một tia lạnh lẽo, không thèm đặt mấy người Phùng thị vào trong mắt.

“Đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt.” Nữ oán linh chờ mong hỏi: “Còn việc ta cầu xin ngài…”

“Chỉ cần ngươi làm ta vừa lòng, tự ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngươi.” Lam Yến Trầm nói xong, nhanh chóng chạy về phía Ôn gia.

Bên này Ôn Ngọc Nhuyễn đưa Đại Hoàng về đến nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy hai nam nhân một già một trẻ đứng bên người Kiều thị ở trong viện.

Hai người này vừa nhìn đã biết là phụ tử, bởi dung mạo bọn họ giống nhau đến bảy phần, lại vô cùng tuấn mỹ. So ra thì người phụ thân tao nhã mà người con thì nhiều hơn mấy phần ôn hòa hiền lành.

Thế nhưng phụ tử hai người lúc này đã nghe chuyện Ôn Ngọc Nhuyễn mang theo Đại Hoàng đi tìm Phùng thị lý luận, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Ôn Ngọc Nhuyễn nhìn người thân đời trước nàng luôn nhớ mong, nàng vui vẻ ra mặt, kêu lên: “Phụ thân, đại ca!”