Ôn Ngọc Nhuyễn thiếu chút nữa thì bị Lam Yến Trầm chọc cho tức cười.
“Ta nói không uống là không uống.” Ôn Ngọc Nhuyễn nhíu mày, nhìn Lam Yến Trầm nói: “Chẳng lẽ ngươi còn định dùng phương thức vừa rồi ép ta uống?”
Chuyện Ôn Ngọc Nhuyễn nàng không muốn làm, ai cũng không thể ép nàng làm.
Nói xong, Ôn Ngọc Nhuyễn liền dùng ánh mắt chứa ba phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ bảy phần nghiền ngẫm mà chăm chú nhìn Lam Yến Trầm.
Xem như cái Tiểu Đậu Nha này còn nhỏ tuổi nhưng mà hôm nay hai người bọn họ coi như đã kết thù oán. Kiếp trước Ôn Ngọc Nhuyễn nàng cũng đã phách lối quen, có thù tất báo. Cái tên Tiểu Đậu Nha này chờ đấy cho nàng.
Lúc trước Lam Yến Trầm cũng vì bất đắc dĩ mới lựa chọn dùng loại phương thức kia để ép Ôn Ngọc Nhuyễn uống thuốc nếu không thì căn bản một ngụm thuốc cũng không thể lọt vào trong. Nghe Ôn Ngọc Nhuyễn mặt không đỏ thở không gấp nói lại tình huống vừa rồi, vành tai hắn dần ửng đỏ liền đặt chén thuốc ở trên ghế đẩu bên giường, nói với Ôn Ngọc Nhuyễn nói: “Vậy để ta gọi thẩm thẩm tới đút ngươi uống thuốc.”
Nói xong, Lam Yến Trầm làm bộ phải ly khai.
Ôn Ngọc Nhuyễn biết hắn muốn tìm người giúp đỡ, nàng cũng không muốn để cho Kiều thị lo lắng nên lập tức bỏ đi thái độ ương ngạnh, mí mắt nàng nhảy một cái rồi vội vàng nói: “Ngươi đừng đi tìm mẫu thân của ta!”
Vừa nói vừa bưng chén thuốc bên cạnh lên, một hơi uống cạn sạch thuốc đắng bên trong chén.
Sau khi uống xong, nàng trừng mắt nhìn bóng lưng Lam Yến Trầm.
Lam Yến Trầm tiếp tục đi về phía cửa, cũng không quay đầu lại nói: “Ta đi giúp thẩm thẩm, ngươi nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì thì cứ gọi ta.”
Ôn Ngọc Nhuyễn vẫn nhìn chằm chằm Lam Yến Trầm bước ra khỏi phòng, cho tới khi cửa hoàn toàn khép lại.
Hừ lạnh một tiếng, nàng quay đầu lấy ra một chiếc gương đồng lớn chừng bàn tay cạnh gối đưa tới trước mắt.
Mặt gương đồng này vô cùng trong, mặt sau khắc hoa văn thược dược, xem ra cũng không phải thứ có thể mua được ở cái thôn nghèo khó này của bọn họ. Nó chính là thứ được vị Lam thúc kia tặng cho nàng, mà nàng lúc nhỏ vẫn luôn xem như bảo bối mà mỗi ngày đều mang trên người, lúc ngủ cũng muốn đặt ở bên cạnh gối.
Đưa gương đồng sát lại gần mặt, Ôn Ngọc Nhuyễn thấy được một khuôn mặt nhỏ nhắn hơi mờ ảo trong gương đồng.
Có thể thấy lờ mờ ngũ quan tinh xảo cùng với một cái hỏa diễm ấn ký tinh xảo giữa trán khiến cho Ôn Ngọc Nhuyễn bỗng nhiên kích động!
Kiếp trước, nàng tu luyện đột phá được cảnh giới Hư Không, lúc tiếp nhận Yêu Lâu, trán mới xuất hiện hỏa diễm ấn ký.
Có thể nói, cái hỏa diễm ấn ký này tượng trưng cho tu vi và thân phận của nàng.
Chẳng lẽ, sống lại một đời, nàng vẫn là chủ nhân Yêu Lâu?
Trong đầu xẹt qua ý nghĩ này, Ôn Ngọc Nhuyễn đã không thể chờ được muốn nghiệm chứng ý nghĩ trong nội tâm nàng. Chắp tay lại trước ngực, xoay chuyển rồi lại tách ra, tiếp lấy đầu ngón tay chạm nhau, lặp đi lặp lại hoa sen thủ quyết đồng thời nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thì thầm: “Thiên địa cùng chung, vạn vật cùng sinh, âm dương song hợp, thần minh hữu trạch......”
Theo âm thanh chú ngữ trầm thấp, một trận gió bao phủ quanh cơ thể Ôn Ngọc Nhuyễn, thổi lên nàng như từng vệt mực dài, sau đó từ vết ấn ký trên trán nàng tỏa ra dải đỏ kim quang, dần dần đem cả người nàng bao phủ.
Chờ đến lúc ánh sáng kia biến mất, Ôn Ngọc Nhuyễn đã trở thành lão tăng trong trạng thái nhập định, ngồi yên ở chỗ đó không nhúc nhích.
Kỳ thực, lúc này thần thức của nàng đã tới một chỗ khác.
Một gian phòng cổ kính hiện rõ lên vẻ cổ kính, xa hoa tráng lệ, khắp nơi đều có thể thấy được vật trang trí làm bằng vàng ròng, trên mặt đất được phủ lên bởi một miếng thảm Ba Tư mềm mại, còn nóc nhà treo đèn dạ minh châu soi rọi khiến cả gian phòng sáng như ban ngày, huân lô Kỳ Thú khói tỏa lượn lờ làm lòng người bình tâm lại, luồng khí tức hương khói nhàn nhạt quanh quẩn tại chóp mũi khiến cho Ôn Ngọc Nhuyễn hoảng hốt một chút.