Chương 26: Gặp phải người quen!
Sự thật chứng minh đôi khi hung bạo có hiệu quả hơn là hoà nhã! Vì vậy sau nửa canh giờ, Hoa Đường thoả mãn trở lại phòng chế thuốc, mà Bạch Liên Hoa lại mặt mũi bầm dập mà thê thảm bị kéo về nhà giam.“Ma giáo các ngươi sao lại cố chấp như vậy”. Hộ vệ vừa kéo hắn đi vừa oán giận. “Sớm muộn gì cũng phải nói, cần gì phải chịu đòn một trận như thế”
“Đúng thế đúng thế”. Tên còn lại cũng phụ hoạ. “Tả hộ pháp nổi tiếng đánh người rất hung ác, ngươi xem chẳng phải ngươi bị no đòn sao?”
“Lần sau nếu nàng còn muốn hỏi, ngươi đừng như vậy nữa”
“Giữ mạng quan trọng hơn, lúc này còn muốn giữ mặt mũi làm gì”
“Ngươi xem bị đánh bầm tím hết cả rồi”
…
Các ngươi mau câm miệng cho lão tử.
Bạch Liên Hoa hấp hối, lệ rơi đầy mặt.
Danh môn chính phái thật sự đáng sợ…
Một đêm qua rất nhanh, sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Lăng bị ánh mặt trời chói mắt đánh thức.
“Chào buổi sáng”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn.
“…Chào buổi sáng”. Thẩm Thiên Lăng híp mắt lại, miễn cưỡng hí ra một cái khe nhỏ.
Tần Thiếu Vũ bị dáng vẻ của hắn chọc cười. “Còn muốn ngủ sao?”
“Không, choáng đầu thôi”. Thẩm Thiên Lăng ôm chăn ngồi dậy. “Hôm nay phải xuất phát sao?”
“Đương nhiên là không”. Tần Thiếu Vũ tựa ở đầu giường. “Hàn độc vừa mới phát tác, chúng ta nghỉ ngơi thêm hai ngày, tránh cho ngươi bị bệnh trên đường”
Thẩm Thiên Lăng kéo chăn che mặt, thở dài thật sâu.
Thật ra lão tử vốn không thuộc loại yếu đuối.
Mau trả lại thân thể khoẻ mạnh cho ta!
“Bữa sáng muốn ăn gì?”. Tần Thiếu Vũ vừa giúp hắn lấy quần áo vừa hỏi.
“Sườn kho”. Thẩm Thiên Lăng mắc một chứng bệnh tương đối kì quái, người khác vừa cảm dậy thì không muốn ăn, hắn ngược lại rất thích ăn thịt.
Tần Thiếu Vũ cau mày. “Sáng sớm mà ăn sườn”
“Vậy Bạch trảm kê”. Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ.
Một lúc sau, hắn thành công chiếm được một chén cháo nhỏ và một đĩa củ cải chua, ngay cả chút thịt vụn cũng không có.
Thẩm Thiên Lăng: …
Nếu không có quyền bỏ phiếu thì đừng hỏi, hơn nữa vẻ mặt ngươi còn rất dân chủ!
“Hôm nay ta có việc ra ngoài, Hoa Đường sẽ ở lại bảo vệ ngươi”. Tần Thiếu Vũ khuấy cháo cho hắn. “Sau khi ăn xong đừng chạy lung tung, ra hậu viện phơi nắng đọc sách đi, ta sẽ về sớm”
“Ngươi muốn đi đâu?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.
“Trong thành có lễ mừng thọ của một hương thân, ta phải đến dự”. Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, loại náo nhiệt này cũng muốn xem, thiếu hiệp ngươi đúng là tổ trưởng dân phố gương mẫu!
Tần Thiếu Vũ bóp mặt hắn. “Vẻ mặt ngươi là sao?”
Thẩm Thiên Lăng chân thành nói. “Không ngờ ngươi còn có sở thích này”. Thích chen chúc ở chỗ đông người.
“Ngươi tưởng ta muốn đi sao”. Tần Thiếu Vũ đút hắn ăn bánh bao. “Nếu không phải có Lý phu tử thì đừng nói là đại thọ năm mươi tuổi, cho dù đại thọ năm trăm tuổi ta cũng không đi”
“Con rùa mới năm trăm tuổi”. Thẩm Thiên Lăng bĩu môi. “Lý phu tử là ai?”
…
Tần Thiếu Vũ khó thấy bày ra vẻ mặt vặn vẹo.
Í í, Thẩm Thiên Lăng hăng hái. “Chẳng lẽ là một mỹ nhân từng có gút mắc với ngươi?”. Là một tỷ tỷ ngực bự giống Tằng phu tử chẳng hạn.
Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười. “Ngươi nghĩ nhiều rồi”
“Vậy là ai?”. Thẩm Thiên Lăng rất có tinh thần hỏi han.
“Là bạn cũ của sư phụ ta, có một thời gian dạy ta Tứ thư ngũ kinh, là cậu của hương thân trong thôn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tuy dạy mấy thứ vô dụng, nhưng nếu đã tới ta cũng phải gặp một lần, tránh cho hắn oán giận với sư phụ”. Thật ra câu cuối mới là trọng điểm, mấy ông lão thích mách lẻo thật khiến người ta ngứa răng.
“Ta cũng muốn đi”. Thẩm Thiên Lăng hăng hái bừng bừng.
“Ngươi?”. Tần Thiếu Vũ hơi ngạc nhiên.
“Không được sao?”. Thẩm Thiên Lăng thất vọng.
“Đương nhiên được”. Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng. “Vợ chồng đồng lòng cũng là lẽ thường”
Thẩm Thiên Lăng: …
Được rồi, nể mặt việc có thể xem náo nhiệt, ta miễn cưỡng không so đo với ngươi!
Hương thân là nhà giàu nổi tiếng trong thành, tiệc mừng thọ lần này đương nhiên cũng rất lớn, ruy băng phấp phới, chiêng trống vang trời, ầm ĩ muốn sụp cả phân nửa toà thành.
“Truy Ảnh cung chủ đến, Tiểu thiếu gia của Nhật Nguyệt sơn trang đến…”. Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng vừa quẹo vào góc đường thì quản gia đã cất cao giọng hô, hô liên tục năm sáu lần, giống như máy ghi âm!
Có điều quần chúng xung quanh cũng hiểu, thậm chí còn cổ vũ hắn hô thêm mấy lần. Dù sao khách quý cỡ này không phải ai cũng mời được, kêu ba bốn chục lần cũng không quá đáng!
Quả thật hâm mộ chết người!
“Mời hai vị xuống ngựa”. Đợi hai người vào cửa, gã hầu vội vàng kê ghế cho hai người xuống ngựa.
Đạp Tuyết Bạch cao ngạo giơ vó đá cái ghế bay ba thước.
“Oa!”, Quần chúng nhất thời phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >____