Anh Rể Đến Rồi

Chương 40: Vậy dẫn tôi tới kho linh kiện đi

Nhìn theo bóng lưng Triệu Na đi xa, Sở Thiên Hoài cười lạnh tiến lên mở cửa xe chuẩn bị rời đi.

Quản lý cửa hàng 4S đuổi theo: “Anh Sở, xin hỏi là anh cần cải tạo thêm gì không? Tôi có thể làm luôn cho anh!”

Nói xong quản lý còn vội bổ sung thêm một câi oàn bộ đều miễn phí, coi như là chút tấm lòng của tôi, xin lỗi vì vừa rồi đã vô lễ với anhI”

Người như Võ Nhuệ Phong, quản lý không dám đắc tội nên muốn nịnh nọt thông qua Sở Thiên Hoài, vì thế mới đi tới.

“Được!", Sở Thiên Hoài cong môi: “Nhưng anh đừng có xót tiền nha!”

Quản lý cười mỉa: “Sao vậy được, anh Sở. muốn cải tạo phần nào, tôi sẽ kêu người làm cho anh”.

Sở Thiên Hoài nói: “Vậy dẫn tôi tới kho linh kiện đi”

Quản lý do dự một chút rồi gật đầu: “Được!”

Sau đó quản lý dẫn Sở Thiên Hoài tới kho. hàng.

'Từng kệ linh kiện đủ mọi màu säc được bày đầy trong kho, Sở Thiên Hoài thuận tay cầm lấy một cái, là loại tốt nhất.

Thấy Sở Thiên Hoài chọn từng món một, quản lý dần trợn to hai mắt.

Vốn dĩ anh ta cho rằng Sở Thiên Hoài chỉ muốn cải tạo vài bộ phận không quá quan trọng, không tốn bao nhiêu, còn tạo được ân huệ, nhưng ai ngờ Sở Thiên Hoài lại rành rẽ về việc sửa xe.

Anh ta nào biết năm đó, sau khi Sở Thiên Hoài đam mê đua xe thì từng lăn lộn ở đường đua ngầm tại nước ngoài nhiều năm, dù là kỹ thuật lái xe hay trình độ cải tạo, anh đều là người có năng lực đứng đầu quốc tế.

Nơi nhỏ bé như tiệm 4S Nghiêu Châu này có rất ít những hạng mục cải tạo, Sở Thiên Hoài đi vòng lòng trong kho, anh chọn những thứ mình có thể dùng, giao cho nhân viên lắp ráp, sau đó. anh qua khu nghỉ ngơi ngồi hút thuốc phơi nẵng.

Quản lý cung kính đứng kế bên, bưng trà dâng thuốc.

Anh ta bóng gió hỏi thăm quan hệ giữa Võ Nhuệ Phong và Sở Thiên Hoài hai lần, thấy anh thờ ơ thì không dám hỏi thêm nữa.

Tới gần giữa trưa, việc cải tạo xe đã hoàn thành.

Dù không cải tạo nhiều nhưng chỉ phí cũng vượt trăm ngàn ri

Quản lý xót tiền tới mức miệng cứ giật giật, lần này lỗ nặng rồi!

Anh ta chỉ là quản lý cửa hàng, không phải chủ, chi phí phát sinh sẽ trừ vào tiền lương của anh ta.

Tuy vô cùng hối hận nhưng để tránh Võ Nhuệ Phong tới gây sự, quản lý vẫn cố nặn ra nụ cười tiễn Sở Thiên Hoài đi.

Rời khỏi cửa hàng, Sở Thiên Hoài lại tới ngân hàng rút hai trăm ngàn, sau đó lái xe chạy thẳng tới chỗ Kiều Thi Thi làm việc, chuẩn bị đón cô tan ca, đồng thời để tham gia hoạt động của hiệp hội ẩm thực luôn.

Anh dừng xe ở sân nhỏ của công ty Kiều Thi Thi, tìm một chỗ để đậu, sau đó tới cửa toà nhà công ty chờ Kiều Thi Thi.

Sở Thiên Hoài còn chưa hút hết điếu thuốc thì một đám thanh niên có cả nam lẫn nữ đi ra từ trong toà nhà, Kiều Thi Thi cũng ở trong đó.

Cô mặc bộ đồ công sở màu xanh lam, tóc. dài búi sau đầu, dù chỉ trang điểm nhẹ nhưng vẫn nổi bật vô cùng, làm cho đám đồng nghiệp nữ. trang điểm đậm đều bị lu mờ.

Trong mắt Sở Thiên Hoài hiện lên chút dịu dàng, anh vội dụi tắt điếu thuốc, tiến lên đón.

Thấy anh tới gần, Kiều Thi Thi có chút kinh ngạc, vì cô không bảo anh tới đón.

Cô gái bên cạnh liếc mắt một cái rồi la lớn: “Mọi người đừng vội, để Kiều Thi Thi ra trước đi!”