“Ông đây còn chưa ra tay mà, dừng tay con mẹ mày!”
Võ Nhuệ Phong đạp mạnh, gạch dưới chân bể vài cái.
Hai mắt Trương Hoành Bân toả sáng, lớn tiếng nói: “Đừng nghĩ mình học vài ba chiêu mèo cào là ngon, một ngón tay của anh Phong thôi cũng có thể nghiền chết mày!”
Kẻ bị mình ức hϊếp ngày xưa lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ bá đạo như vậy, Trương Hoành Bân thật sự khó mà chấp nhận sự thay đổi này.
Chỉ có Sở Thiên Hoài bị đánh ngã, quỳ trên đất cầu xin thì mới hợp với hình tượng vô dụng của Sở Thiên Hoài trong lòng gã, gã mới cảm thấy vui vẻ.
Toàn thân Võ Nhuệ Phong tức khắc phồng lên, gã quát một tiếng, người lao nhanh về phía Sở Thiên Hoài như viên đạn.
Khí thế hừng hực!
Ánh mắt Sở Thiên Hoài nghiêm túc, dưới chân mượn lực, cũng lao về phía Võ Nhuệ Phong.
Anh muốn xem thử, sau khi bị thương, mình còn có thể phát huy bao nhiêu phần công lực.
Bùm!
Vai hai bên va chạm.
Lực mạnh tới mức Sở Thiên Hoài cũng phải lùi ra sau ba bước.
Võ Nhuệ Phong thì bị tông bay ra ngoài, nện lên vách tường sau lưng.
Thân thể gã chảy xuống từ trên tường xuống đất, miệng phun máu, xương cốt toàn thân như bị tháo ra hết cả.
Võ Nhuệ Phong ngạc nhiên nhìn Sở Thiên Hoài, trong mắt là vẻ không thể tin nổi.
Mấy năm nay gã vô địch ở Nghiêu Châu mà không ngờ khi đối diện với một Sở Thiên Hoài chẳng chút tiếng tăm, gã còn không đỡ nổi một chiêu.
Mất hồi lâu, Võ Nhuệ Phong mới đè ép được khí huyết bốc lên trong ngực, giãy giụa đứng dậy.
Trương Hoành Bân há hốc mồm, nếu không phải vừa rồi đã nói chuyện với Sở Thiên Hoài, gã còn hoài nghi người trước mặt không phải Sở Thiên Hoài mà họ quen.
Sở Thiên Hoài cúi người cầm một ống lên, chuẩn bị cho trận đại chiến.
Nhưng ngoài dự đoán của anh, Võ Nhuệ Phong lại quỳ xuống.
Anh híp mắt.
Biết co biết duỗi, đúng là biết thời thế!
Trương Hoành Bân đứng đó, mồm vẫn há to tới mức có thể nhét quả trứng vào.
Ánh mắt Hồ Huệ Huệ lấp loé, tâm trạng phức tạp.
Vì không được Sở Thiên Hoài chấp nhận, cô ta chỉ mong Sở Thiên Hoài luôn xui xẻo, bị người ta coi thường cả đời, thế thì trong lòng cô ta mới thoải mái.
Bây giờ thấy người như Võ Nhuệ Phong mà lại quỳ trước mặt Sở Thiên Hoài, cô ta chỉ thấy khó chịu tới mức không thể miêu tả bằng lời.
Sở Thiên Hoài là kẻ vô tích sự, sao có thể mạnh như vậy! Đúng là ông trời không có mắt!
Sở Thiên Hoài thản nhiên nói: “Anh làm gì vậy, tôi không nhận nổi đâu!”
Võ Nhuệ Phong cung kính nói: “Là tôi có mắt không tròng, mong cậu cho tôi cơ hội, sau này anh em chúng tôi sẽ đi đường vòng khi thấy cậu!”
Sở Thiên Hoài nói: “Vốn dĩ là các người gây sự trước, miễn là các người không tìm tới nhà tôi gây chuyện, chuyện này coi như xong!”
Loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển như Võ Bưu thì dễ đối phó hơn.
Đối với loại người linh hoạt thay đổi như Võ Nhuệ Phong, Sở Thiên Hoài không muốn làm mích lòng quá nghiêm trọng.
Dù sao anh cũng không thể luôn luôn ở cạnh người thân để bảo vệ, cũng không thể gϊếŧ Võ Nhuệ Phong để ngừa mối hoạ ngầm.
“Cảm ơn cậu Sở khoan dung!”
Võ Nhuệ Phong chắp tay, đứng lên.
Hồ Huệ Huệ cắn răng: “Võ nghệ cao thì sao? Trong xã hội hiện giờ, quan hệ và tiền tài mới là vốn liếng, đánh nhau giỏi thì được tích sự gì, chỉ mang lại phiền phức thôi!”
Trương Hoành Bân hùa theo: “Đúng đó, chỉ là thằng bạo lực!”
Sở Thiên Hoài híp mắt: “Sao một người có thể trở nên đáng ghét tới vậy nhỉ?”