Thị Mạnh khép cửa ra ngoài đã hồi lâu nhưng Long vệ úy vẫn nghiêm trang ôm quyền hành lễ, Ngọc Trân nhìn đến không nhịn nổi nữa mới lên tiếng:
“Sao đây? Quậy phá cả đêm để ta trông chừng còn chưa đủ, giờ còn muốn ta ngồi đây tiếp tục trông chừng ngươi à?”
Long vệ úy không vội trả lời mà nghiêng người nhìn một lượt khắp phòng, sau đó lại cúi đầu, trơn tru nói một lèo như chuẩn bị sẵn:
“Bẩm Công chúa! Quan khách dự lễ hôm qua rất đông, thần không có cách nào để về phòng của mình mà không gây chú ý nên mới mạo phạm vào phòng Công chúa. Thần vốn không định ở lâu, lại không ngờ bản thân uống say ngủ quên mất, đến lúc tỉnh táo mới phát hiện trời gần sáng rồi. Hẳn đã làm Công chúa hoảng sợ. Mong Công chúa thứ tội.”
“Chuyện đó ta biết” Ngọc Trân bắt chéo hai chân, tay nâng chén trà lên nhấp một ngụm, uống xong không vội để xuống mà giương mắt nhìn từ miệng chén trà xuyên thẳng đến gương mặt người kia: “Còn gì muốn nói nữa không?”
Long vệ úy bị ánh nhìn của Ngọc Trân làm cho bối rối, đầu ngẩng lên rồi hạ xuống mấy lượt mới dám mở lời: “Công chúa …đêm qua có …nhìn thấy gì, không …bình thường không?”
“Bình thường không?” Ngọc Trân trợn to hai mắt, tức giận đập mạnh chén trà xuống bàn, thở hồng hộc một hơi dài mới đùng đùng đứng dậy, bước thẳng đến đối diện người kia, nghiến răng kèn kẹt lên tiếng: “Ngươi.đi.theo.ta.”
Long vệ úy chưa kịp phản ứng đã bị Ngọc Trân túm tay kéo vào trong, sau đó mạnh bạo vén rèm rồi chỉ tay lên giường ngủ: “Chỗ này, ngươi nhìn cho kĩ …đêm qua cái thây như con trâu sình của ngươi vừa đè ta vừa hát cái gì mà Gái Ngô uống rựu nho một hồi say bất tỉnh …ta hỏi ngươi có bình thường không?”
“Thần không hát, đó là đọc thơ, bài thơ Đối tửu của Lí Bạch” Chẳng hiểu sao nhưng Long vệ úy lúc này lại không e dè mà vặn vẹo giải thích.
“Ta không cần biết” Ngọc Trân như sợ người nọ không tin nên bò hẳn lên giường, khum người thành hình cái núi: “Như thế này, đêm qua ta nằm như thế này mà ngươi đè ta mấy canh giờ ta mới vác ngươi xuống được, ta hỏi ngươi có bình thường không?”
Không đợi người kia trả lời, cô lại ngồi dậy bò ra mép giường nằm sấp xuống, vẫy vẫy hai tay, hậm hực nói tiếp: “Ngươi lại còn vắt ngang người ta rồi múa múa như thế này, ta hỏi ngươi có bình thường không?”
Liếc thấy Long vệ úy mắt chữ A mồm chữ O mặt đầy vẻ kinh ngạc, Ngọc Trân đắc ý nhảy xuống giường, kéo tay người kia ngồi thụp xuống: “Chưa gì mà ngươi thấy sợ rồi sao …đây, ngươi nhìn thêm chỗ này đi, nhìn cho kĩ vào …đúng rồi, chính là vết lõm này, đêm qua ngươi vừa cạp vừa khen ngon quá …có ai bình thường mà như vậy hay không?”
Cảm giác như chưa đủ, Ngọc Trân lại đứng dậy, gấp gáp leo ngược lên giường, tay không quên kéo theo người kia, cả hai nửa quỳ nửa nằm lết lết bò sát vào trong: “Đây đây, chiến trường kinh khủng nhất …ngươi đâu chỉ ăn chân giường thôi đâu, Bổn Công chúa tốt bụng đắp chăn cho ngươi, ngươi lại còn giả vờ lịch thiệp giở chăn ra nhường cho ta, ai ngờ sau đó …” Ngọc Trân xoay tới xoay lui không biết diễn tả như thế nào nên ấn người Long vệ úy xuống giường, kéo chăn đắp cho cả hai, bản thân thì một tay chống giường một tay bụm miệng, đầu tựa sát vào ngực Long vệ úy làm hành động nôn mửa của người say rựu: “Tưởng ngươi lịch sự lắm nhưng ai ngờ sau đó ngươi như thế này, như thế này …nôn hết ruột gan lên người ta …ta hỏi ngươi có …”
Ngọc Trân đang nói chuyện hăng say thì đột nhiên ngẩng người bất động, hồi lâu như nhớ tới gì đó mới chầm chậm ngửa đầu nhìn lên mặt người bên cạnh, lời nói trong miệng sau mấy giây hồi thần theo quán tính lúc này bật ra:
“... bình.thường.không?”
Từ từ, dừng khoản chừng là hai giây!
Đây lại là cái trò khùng điên gì đây? Sao tự dưng hai đứa lại leo lên giường rồi?
Nhìn đi nhìn đi, Long mặt trắng bị mắng như vậy mà lại lén cười. Bình thường, anh xem anh bình thường chỗ nào?
Ơ kìa, mắt còn ướt ướt cong cong, tôi còn chưa mắng xong đâu.
Mày rậm, mũi cao, môi đỏ, da thì trắng còn hơn con gái …Tôi gọi anh là Long mặt trắng không có sai mà.
Ể, người anh thơm thơm nha, có mùi mát mát ngọt ngọt, anh sài nước hoa gì vậy? Thời này người ta chắc phải chiết xuất tinh dầu ha.
Ngọc Trân suy nghĩ linh tinh nhìn người kia hồi lâu mà cũng chỉ thấy hắn dịu dàng nhìn lại cô không nói gì, bất chợt cô hỏi một câu không mấy liên quan: “Long mặt trắng, ngươi có thấy đói bụng không?”
//.//
Ngọc Trân đến bây giờ mới biết, thì ra sau hôm hợp cẩn của Công chúa, khi ra mắt cha mẹ chồng, nàng dâu đứng ở phía tây lạy 4 lạy thì cha mẹ chồng đứng ở phía đông cũng phải đáp lễ bằng 2 vái, cách hành xử, cách xưng hô với con dâu có thân phận Công chúa cũng đầy tôn kính.
Có cần phải làm đến mức này hay không vậy, ngượng ngượng sao á trời!
Ngồi vào bàn cơm được một lúc rồi mà Ngọc Trân vẫn còn cảm thấy rất gượng gạo, bụng đói cồn cào mà bởi vì tình huống quá khó xử nên cũng không dám mạnh dạn đưa đũa gắp thức ăn.
Không khí nặng nề như thế này một năm sắp tới có khi nào chưa chết vì lệnh trời đã chết vì stress hay không đây >”