Vào buổi sáng một ngày đầu tuần, Ngọc Trân vì đêm trước thức khuya mà trên đường lái xe xuất hiện giấc ngủ trắng, lạc tay lái đâm liên tiếp bốn năm cái thùng rác, sau đó đập đầu xuống đường rồi rớt xuống cống chết tươi. Một giây trước khi thật sự tắt thở, Ngọc Trân thiết nghĩ:
[Cảnh này quen quen, có khi nào chuẩn bị …xuyên không hay không?]
Cũng chính vào buổi sáng ngày hôm ấy, Ngọc Trân mở mắt thấy mình nằm trên giường gỗ, lưng lót một thứ đệm làm từ vải dày có thêu hoa văn; ngó quanh căn phòng rộng lớn toàn gỗ là gỗ, thoạt nhìn trông giống kiến trúc các nhà thờ xưa cũ, trên vách có treo hai ba bộ quần áo nhìn vừa giống áo dài lại vừa không giống; Ngọc Trân khẳng định, nếu tự vả vào mặt mà không tỉnh, chắc chắn là xuyên không về cổ đại rồi.
"Quả thật là xuyên không!” Ngọc Trân xoa hai bên má bị vả đến đau điếng mà không khỏi cảm thán.
Nào giờ cứ tưởng truyện sách, phim ảnh đều là trí tưởng tượng của con người. Hóa ra, trên đời thật sự có ma quỷ, thần tiên, du hành thời gian, thú vật biết nói tiếng người, xuyên không xuyên sách các kiểu à …
À mà nhắc xuyên sách xuyên không, làm gì không có chuyện nhân vật chính tai nạn sắp chết được ông Trời ưu ái cho xuyên về thế giới khác, sống cho tròn tuổi thọ.
Quá đã!!!!!!
Chuyện này cứ như phiêu lưu kí, à không, như nhập vai game kiếm hiệp. Cũng không phải …nghĩ kĩ thì giống …phê cần hơn >”