Edit: yyds
Beta: Amin
–
Bạn trai tôi đột nhiên từ một kẻ nghèo rớt mồng tơi trở thành cậu ấm nhà giàu nhất nhì thành phố T.
Chỉ là… Hơi bất ngờ thôi.
1
Gần đây Cố Duy đối xử với tôi hơi khác.
Như thể có một cánh cửa đang dần mở ra với tôi.
Nói chính xác thì là từ ngày gặp được mẹ kế của anh.
Ngày nào anh cũng hẹn tôi đi ăn, thậm chí thỉnh thoảng còn đón tôi tan học.
Mỗi lần bước ra khỏi lớp học, nhìn thấy dáng người cao ráo ấy, chỉ riêng bóng lưng thôi cũng khiến trái tim tôi loạn nhịp, lại dấy lên trong tôi một cảm giác hư ảo, không chân thật.
Ánh mắt anh nhìn tôi không còn lạnh lùng và xa cách như lần đầu gặp gỡ. Không biết có phải tôi ảo tưởng hay không, nhưng tôi thường xuyên bắt gặp những sự dịu dàng len lỏi trong ánh mắt ấy.
Thậm chí có một ngày, tôi thấy anh ngồi trên ghế dài đợi tôi. Ánh nắng vàng rực rỡ rải khắp khuôn mặt và cơ thể anh, khiến chàng trai đang đắm mình dưới ánh mặt trời như một vị thần.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại lén lút đi ra sau lưng anh, đưa tay che mắt anh. Hàng mi cong vυ't như cánh quạt nhỏ run rẩy trong lòng bàn tay tôi, như dòng điện chạy dọc cánh tay đến tận trái tim.
Cố Duy nắm lấy tay tôi, vẻ mặt rất dịu dàng, trong mắt có ý cười không hề che giấu, giọng nói thậm chí còn có chút cưng chiều:
“Đến rồi. Dẫn cậu đi ăn.”
Tim tôi đập nhanh đến mức không thể kiểm soát.
Có phải anh ấy… đã thích tôi rồi không?
2
Cho đến ba ngày sau, Cố Duy từ sau lưng lấy ra một quyển sách tiếng Anh.
“Tiếng Anh của tớ không tốt, hay là cậu giúp tớ ôn tập một chút nhé.”
Lòng tôi bỗng dấy lên một suy đoán lờ mờ.
Quả nhiên… câu tiếp theo của anh là:
“Tớ học mãi vẫn chưa qua được “ải 1”, không qua “ải 1” thì không thể lấy được bằng tốt nghiệp.”
Trường Đại học T là một trong những trường đại học hàng đầu cả nước, sinh viên muốn lấy bằng tốt nghiệp phải vượt qua kỳ thi tiếng Anh trình độ I do trường tự tổ chức, được sinh viên Đại học T “thân thương” gọi là “ải 1”.
Tôi tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, những hành động thân thiết của anh mấy ngày trước chẳng lẽ chỉ là để tôi giúp anh ôn thi tiếng Anh?
Dù sao anh cũng là một đại ca trường, đừng vì một kỳ thi mà bán rẻ nhan sắc của mình như vậy được không!
Còn khiến tôi hiểu lầm!
Tôi tủi thân đến mức hai mắt mờ nước.
Cố Duy chết tiệt! Anh đúng là đồ đáng ghét!
Hiển nhiên Cố Duy hơi hoảng, gần như luống cuống tay chân:
“Nếu cậu không muốn thì…”
Tôi hít một hơi thật sâu.
Tần Sở, Cố Duy không biết gì cả, không biết tâm ý của mày, không biết mày từng tỏ tình với anh ấy.
Anh ấy không nên phải chịu đựng cơn giận dữ vô cớ của mày trong mắt anh ấy.
Tôi chớp chớp mắt, cố gắng kìm nén sự chua xót và nước mắt lại, mỉm cười nhẹ nhàng:
“Vậy thì bắt đầu từ hôm nay luôn.”
Tôi cũng mong anh ấy có thể thuận lợi tốt nghiệp.
Huống chi, một ngày nào đó có thể giúp được anh ấy, tôi rất vui.